Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nơi Cuối Con Đường

Nơi Cuối Con Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322714

Bình chọn: 10.00/10/271 lượt.

yên dáng của cô. Cô cố ý đứng trước mặt anh, hy vọng nhận được lời

khen nhưng anh chỉ dửng dưng nhìn cô, dường như chẳng để tâm, không có chút

kinh ngạc nào trong mắt anh.

Như

thường lệ hai người cùng đến nhà hàng dùng cơm, sau đó lái xe hóng gió. Cả buổi

tối tâm trạng Vương Tịnh cứ buồn bã không vui. Cô cũng chỉ là một phụ nữ bình

thường lại đem lòng yêu Giang Doãn Chính, nhưng đồng thời anh cũng đem đến cho

cô cảm giác thiếu an toàn trước nay chưa từng có.

Người

đàn ông này, cô yêu anh nhưng chẳng thể nắm bắt được, dường như anh mãi mãi

không thuộc về cô, lúc gần lúc xa, cả tâm tư cũng chẳng để cô nhìn thấu.

Về đến

nhà thì đã muộn, cô nghĩ, cuối cùng vẫn nói: "Có muốn lên nhà em

không?". Thật ra cô vốn không phải loại con gái dễ dãi, rất nhiều quan

niệm của cô thậm chí còn truyền thông hơn cả truyền thống, thế nhưng đối mặt

với Giang Doãn Chính, cô đã phá lệ vô số lần, lời mời trực tiếp mạnh dạn thế

này là lần đầu tiên, cô không khỏi cảm thấy ngại ngùng.

Càng

ngượng hơn nữa là, Giang Doãn Chính chỉ nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười:

"Thôi. Em nghỉ ngơi sớm đi".

Trong

tích tắc mặt cô nóng bừng lên nhưng cô vẫn gượng cười, nụ cười khẽ của Giang

Doãn Chính lúc này khiến cô bị bị đả kích không nhỏ.

Trong

lòng cô có một nghi vấn, đè nén mãi, cuối cùng vẫn chẳng thốt nên lời. Cô sợ

rằng hỏi anh rồi thì cả mối quan hệ như hiện nay cũng chẳng thể giữ được.



Gần như

cùng thời gian đó, Lâm Nặc tắm xong liền nằm lên giường. Chẳng rõ vì sao đoạn

đường trở về cô thấy vô cùng mệt mỏi, hai tiếng đồng hồ ngồi xe khó chịu đến lạ

thường.

Cô tựa

người vào giường nghịch máy vi tính, gần hai ngày trời không lên mạng, trên MSN

và QQ đều có người gọi cô, là bạn học trước kia cùng những người thường ngày

vẫn liên lạc, cô mở ra, trả lời từng người.

Đến khi

khung chat nhảy ra, cô vẫn chẳng để ý, liếc nhìn địa chỉ trang web đối phương

gửi cho mình, tiện tay nhấn vào mở ra.

Đợi đến

khi trang chủ đang tải xuống, Lâm Nặc mới nhìn tên người gửi, lúc này cô thực

sự sửng sốt.

Từ Chỉ

An! Là Từ Chỉ An!.

Cô chớp

chớp mắt, nghi ngờ thị lực của mình. Thế nhưng đó thực sự là tên anh, chính cô

trước đây còn cố ý sửa và ghi chú tên anh.

Trước

kia, mạng trong trường học không dùng được MSN, nên QQ chính là công cụ tán gẫu

phổ biến nhất. Trước khi tốt nghiệp, nick của Từ Chỉ An trong danh sách bạn bè

của cô vẫn tồn tại với cái tên "anh yêu". Sau này khi đã chia tay, có

đôi lần hiếm hoi anh lên mạng, cô trông thấy cái tên đó mà lòng buồn bã, liền

sửa lại thành tên thật của anh.

Sau đó

thì nick của anh mãi là màu xám, cũng chẳng phải anh không lên mạng, chỉ là để

ẩn mà thôi, anh và cô đều ẩn mình với nhau.

Nick

này hơn hai năm nay đều xám xịt, đêm nay lại lần nữa sáng đèn.

Lâm Nặc

nhìn thời gian gửi, hơn mười giờ sáng ngày thứ bảy, khi đó bọn cô đang trên

đường đi nghỉ mát, mà thời gian đó chắc anh đang nghỉ ở nhà.

Trang

chủ hiện ra, là trang web về thức ăn, trên màn hình từng bức ảnh rất chân thực,

tất cả đều là đồ ăn vặt cùng những món ăn nổi tiếng của Hàng Châu, được chụp

với cự ly gần rất chuyên nghiệp, màu sắc tươi ngon đẹp mắt, thậm chí còn trông

thấy khói đang bốc lên nghi ngút.

Lâm Nặc

vốn dĩ đang chán ăn, ban ngày gần như chẳng ăn gì, lúc này xem trang web không

kìm được nuốt nước bọt, chợt cảm thấy đói bụng.

Cứ như

là ăn cá gỗ, càng giống như đang tự hành hạ bản thân mình, Lâm Nặc kéo xuống

lật tìm hai ba trang nữa, rốt cuộc không kiềm được tức tối nhấn vào dấu gạch

chéo màu đỏ bên góc phải. Lòng bồn chồn, sao đột nhiên Từ Chỉ An lại gửi trang

web này cho cô chứ? Chẳng đầu chẳng đuôi, hình như là gửi nhầm, cô liền tiện

tay đánh dấu chấm hỏi gửi sang, quay người bước xuống giường đi úp mì tôm.

Nào ngờ

Từ Chỉ An đang ở trên mạng, không lâu sau lúc cô quay lại thì nhận được tin

nhắn trả lời của anh, chỉ hỏi: Đẹp không? Kèm theo icon cười mỉm phía sau.

Lúc này

cô ngờ rằng anh cố ý, rõ ràng biết xưa nay cô luôn nhiệt tình và xúc động tột

cùng trước những món ăn trang trí đẹp mắt ngon miệng. Việc làm này như đang cố

tình mê hoặc cô. Bất giác cô nhớ về bó hoa anh tặng mình lần đó, trước kia anh

chưa bao giờ chủ động như bây giờ.

Như

đoán được tâm tư cô, Từ Chỉ An lại hỏi: Không vui à? Anh vô tình nhìn thấy trên

mạng thôi, tiện tay gửi sang cho em, chẳng phải cố ý trêu chọc gì em đâu.

Cô nghi

ngờ về điều này, bởi lẽ so sánh bát mì tôm đang nóng hôi hổi này với chúng thì

quả thực nó là thứ “thực phẩm rác rưởi", khiến người ta chẳng buồn ăn.

Thế là,

cô dứt khoát đặt bát mì xuống, tán gẫu cùng anh.

Chỉ là

đoạn đối thoại thông thường, không có những lời lẽ ỡm ờ, cũng chẳng có vẻ gì mờ

ám khó hiểu. Lâm Nặc vừa trò chuyện vừa nhớ đến suy đoán của Hứa Tư Tư, cảm

thấy không thể nào có khả năng đó, chủ yếu chính là, cô không muốn suy đoán hồ

đồ vô căn cứ mục đích của đốì phương, làm vậy có hơi tiểu nhân.

Mãi đến

khi sắp out, Từ Chỉ An nói: Lần sau có dịp đến chơi, anh dẫn em đi ăn. Cô nặng

nề nằm xuống giường, có lẽ thực sự quá buồn ngủ, cuối cùng cũng có thể khô