
ào ngờ vừa đi được vài bước liền thấy cô đưa tay ra nắm chặt lấy khung cửa.
Dáng vẻ
không chịu đi tiếp, ra sức như vậy, cả đốt ngón tay cũng trắng bệch, như thể
thề chết chứ không chịu khuất phục. Anh giận dữ hỏi: "Em sao vậy?".
"Em
muốn về nhà!", cô quên mất đây là bãi biển, quên mất bọn họ đang đi nghỉ
mát, chỉ nghĩ rằng, cô không thể ở trong nhà anh.
Tuy đầu
óc nặng trĩu những cô vẫn nhớ rằng mình không thể ở cùng anh. .
"Tối
nay không về được, em ngủ ở đây đi."
"Không
muốn!"
"Lâm
Nặc!"
"Không
muốn!", cô lắc đầu, choáng váng đến mức chỉ muốn nôn, đành tì vào khung
cửa không nhúc nhích.
Giang
Doãn Chính nghiến răng, cuối cùng nói: "Đi ngủ đi!".
"Em
không muốn ở lại đây...", giọng cô nhẹ nhàng mà kiên quyết, bởi lẽ dạ dày
khó chịu, mắt nhắm nghiền nên cô không trông thấy anh giận đến mức mặt trắng
bệch.
Cô khẽ
thì thầm: "... Giang Doãn Chính, anh hãy để em đi...".
Bật đèn
lên, ánh đèn trong phòng đủ độ sáng, khuôn mặt cô đỏ ửng, hơi thở nặng nề sực
nức mùi rượu. Thực ra Giang Doãn Chính hiểu lúc này không nên chấp nhặt cô, thế
nhưng khi trông thấy đôi bàn tay vịn chặt lấy khung cửa, trái tim anh lại bị
chấn động dữ dội, tựa như bị lưỡi dao sắc bén vô hình nào đó cứa vào. Sự phẫn
nộ cùng một loại cảm xúc khó hiểu nào đó nhanh chóng trỗi dậy.
Rõ ràng
cô đã say, cô không tỉnh táo nhưng vẫn nhớ mình phải rời xa anh!
Anh
không nói gì, chỉ ra sức gỡ từng ngón tay cô ra, mặc cho cô kêu gào kháng cự
anh cũng chẳng mảy may động lòng. Anh ôm cô, rảo bước đi vào phòng ngủ mặc kệ
cô vùng vẫy, đặt cô lên giường. Có lẽ đệm hơi cứng, cô liền chau mày lại nhưng
anh chỉ nhìn cô, sắc mặt u ám.
Cuối
cùng Lâm Nặc cũng tỉnh táo đôi chút bởi cơn đau đầu.
Cô mở
to mắt, chẳng rõ vì choáng váng hay vì đau cả người mụ đi, huyệt thái dương
giật dữ dội, huyết quản như sắp nổ tung.
Giang
Doãn Chính đứng bên giường, khóe môi mím chặt, đường nét cương nghị.
Ánh mắt
cô mơ màng biết rõ anh đang tức giận nhưng lại chẳng hiểu vì nguyên nhân gì,
khoảnh khắc sau đó cô nghe thấy anh lạnh lùng nói: "Lâm Nặc, em nghĩ mình
là gì hả?". Ngừng một lát, cơn thịnh nộ càng dâng trào, nhưng lúc này anh
khẽ cười, kỳ thực nghe như tiếng hừ lạnh, anh nói: "Đừng nghĩ rằng anh
không thể rời xa em được".
Cuối
cùng "rầm" một tiếng cánh cửa đóng lại, rất lâu sau âm thanh vẫn còn
vang vọng trong phòng, đủ thấy anh mạnh tay lên mức nào.
Lâm Nặc
chấn động, đầu đau muốn vỡ ra, chẳng kịp phản ứng, cũng chẳng biết anh giận vì
chuyện gì, càng chẳng hiểu anh nói gì, chỉ với lấy tấm chăn mỏng mềm mại, ấm
áp, cô ôm chặt theo phản xạ, khép mắt ngủ thiếp đi.
Lâm Nặc
ngủ một mạch đến sáng. Cô bị cơn khát làm tỉnh giấc, trở dậy rót cốc nước, cô
mơ màng đi vài bước, cuối cùng giật mình tỉnh hẳn, ngây người tại chỗ.
Đây
không phải là phòng cô!
Cô, Hứa
Tư Tư và Hứa Diệu Thanh ở phòng ba người mà giờ đây chỉ còn một chiếc giường,
lại là giường đôi rộng rãi nữa.
Ấn tay
vào trán thấy hơi đau, ký ức đêm qua chầm chậm hiện lên, tuy rời rạc nhưng vẫn
chắp nối lại hoàn chỉnh. Tối qua, cô được Giang Doãn Chính đưa về.
Cuối
cùng cô đã nhớ ra, hình như anh bế cô đi một mạch vào khách sạn. Sau khi vào
phòng, hai người còn tranh cãi nhau một lúc nhưng tranh cãi chuyện gì thì cô
chẳng còn chút ấn tượng.
Chỉ nhớ
loáng thoáng ngón tay cô rất đau, sống lưng cũng đau, lẽ dĩ nhiên, đầu càng
nhức.
Sau đó
thì hình như anh nổi cáu, sập cửa cái rầm, rất mạnh tay.
Vậy sau
đó thì sao?
Cô cố
gắng nhớ lại nhưng hình ảnh hiện lên lại chính là khuôn mặt của Vương Tịnh, rõ
ràng không quen, trước kia cũng chưa từng chào hỏi nhau, vậy mà đột nhiên nhớ
đến cô ấy.
Vương
Tịnh đi cạnh Giang Doãn Chính, nói cười vui vẻ, xinh đẹp rạng rỡ.
Lắc
đầu, ngăn chính mình tiếp tục phí công nhớ lại, cô mở cửa đi ra ngoài.
Cửa sổ
phòng khách chưa đóng, cũng chẳng kéo rèm, ánh sáng chiếu vào lóa mắt cùng với
tiếng sóng biển rì rào, hệt như họ đã thật sự rời xa chốn huyên náo trở về với
thiên nhiên.
Nhiệt
độ trên bãi biển giảm nhẹ, mát lạnh đến lạ thường, sàn nhà lúc này lạnh băng,
Lầm Nặc chân trần đứng im không nhúc nhích.
Trong
tích tắc cô liếc nhìn người đang nằm ngủ, lòng nhẹ nhõm đến khó hiểu.
Hóa ra
anh ở đây.
Giang
Doãn Chính cuộn người trên sofa, không đắp chăn, cũng không có gối, thân hình
cao ráo không vừa chiếc sofa, khẽ cuộn tròn người, vẻ mặt tĩnh lặng.
Cô nhón
chân nhẹ nhàng tiến lại gần, thấy anh mặc áo phông cộc tay, hay tay ôm vai.
Lạnh ư?
Cô nghĩ rồi đưa tay ra trong vô thức.
Khẽ
chạm vào anh chỉ trong tích tắc liền rụt tay lại vì sợ làm anh thức giấc. Nhìn
anh ngủ yên lành, Lâm Nặc cảm thấy an lòng, dường như cuối cùng cô cũng có thể
nhìn anh thoải mái không phải e dè.
Ngẫm
nghĩ một lúc, cô quay về phòng ngủ ôm lấy chăn, trên đó vẫn vương lại chút hơi
ấm của cô nhưng vừa ngồi xuống định đắp chăn cho anh thì đột nhiên anh tỉnh
dậy.
Ánh
nắng ùa vào làm căn phòng sáng bừng lên nhưng cô vẫn không khỏi ngẩn người,
dường như đôi mắt sâu thẳm đen nhánh ấy mới chính là nguồn sáng thực sự.
Giang