
áo ra đi, hôm nay chẳng phải lại nói cười dịu dàng với cô như xưa đó sao?
Thế nên
cô nghĩ rằng sau này sẽ tốt đẹp hơn. Đến lúc này cô vẫn là người luôn biết trân
trọng mọi thứ, cuối cùng không đến mức hoàn toàn đánh mất anh.
Họ đứng
dưới cột đèn đường cạnh tòa nhà, vì vừa uống rượu nên đôi mắt Lâm Nặc thêm đen
láy rực sáng, sóng mắt trải dài.
Từ Chỉ
An chợt im lặng, chậm rãi vước đến trước, nhìn cô chăm chú.
Anh cao
hơn cô nửa cái đầu, đừng ngay trước mặt với tư thế thoải mái nhưng cô chợt cảm
thấy kỳ lạ. Chỉ vì khoảng cách hai người quá gần, gần đến mức hơi thở của cả
hai đan lồng vào nhau trong không khí.
Còn ánh
mắt anh lúc này, sâu thẳm, đã lâu như vậy nhưng cô vẫn chẳng thể nào quên, đó
gần như là bản năng, vừa nhìn đã hiểu thấu hàm ý đằng sau.
Lòng
lạnh lẽo nhưng vẫn mỉm cười vờ như chẳng có chuyện gì, cô khẽ lùi về sau một
bước nhỏ, vẫy tay với anh: “Em về đây, chúc anh ngủ ngon”.
Từ Chỉ
An vẫn chẳng nhúc nhích, lát sau anh mỉm cười, nụ cười rất nhẹ nhưng trong mắt
Lâm Nặc nụ cười ấy mang vẻ càn rỡ, bất cần đời.
Cô sửng
sốt, cảm giác xa lạ lại trở về, rồi anh nói, “Ngủ ngon”. Anh bước đi đầu không
ngoảnh lại.
Mãi đến
khi vào nhà, Lâm Nặc vẫn còn bị quấy nhiễu.
Hứa
Diệu Thanh từ hành lang bước vào, hếch mắt lên hỏi: “Thành thật khai báo đi,
người đàn ông đó là ai?”. Lúc này cô mới hoàn hồn, thản nhiên đáp: “Bạn trai
cũ’, rồi quay người về phòng thay quần áo chuẩn bị đi tắm.
Hứa
Diệu Thanh chẳng chịu buông tha, gặng hỏi: “Chẳng lẽ anh ấy chính là người cậu
từng rất yêu?”.
Người
cô từng rất yêu…
Cô dừng
lại bên cánh cửa, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều bèn gật đầu.
Thực
sự, trước Từ Chỉ An cô chưa từng yêu người con trai nào. Anh là người yêu đầu
tiên với đầy đủ ý nghĩa.
Hai
người trên cùng con đường, cùng nhau trải qua hành trình đẹp đẽ nhất trong
những năm tháng tuổi xuân.
Dù
khoảng thời gian ấy phần lớn đều do cô một mực chủ động theo đuổi, dựa dẫm, dù
cô đã từng nếm trải cảm giác thất bại và đau thương nhưng hồi tưởng lại, cô vẫn
cảm thấy hạnh phúc mãn nguyện.
Khi đó,
dường như cô đã chắc chắn một kết thúc tốt đẹp hoặc cũng có thể cô vốn chẳng
suy nghĩ đến kết cục, chỉ dựa vào lòng nhiệt thành cùng những bồng bột của tuổi
trẻ mà dũng cảm tiến thắng về trước.
Vậy mà
đến Giang Doãn Chính, tình hình lại tương phản rõ rệt, càng gắn bó, đắm chìm
thì càng cảm thấy vô cùng sợ hãi bất an, có lẽ vì quá quý giá nên cứ mãi e sợ
cuối cùng mình sẽ đánh mất.
Tối
nay, rốt cuộc cô cũng có thể nói ra hết, giống như kể một câu chuyện, Hứa Diệu
Thanh nghe xong, hồi sau mới nói; “Nhưng so ra thì mối tình đầu với Từ Chỉ An
chẳng phải cũng rất đáng trân trọng sao? Cậu khi ấy chẳng lẽ không nghĩ thế
sao?”.
Lâm Nặc
suy nghĩ hồi lâu, vẫn chẳng có được đáp án.
Rốt
cuộc cô nghĩ, có lẽ đây chính là điểm khác biệt giữa Giang Doãn Chính và Từ Chỉ
An.
Từ đó
Hứa Diệu Thanh đã biết mọi chuyện của Lâm Nặc, tự nhiên tràn đầy hứng thú với
hai nhân vật nam chính này. Cô phụ trách tiết mục tâm lý tình cảm trên đài phát
thanh, không quen biết nhiều với giới chính khách, doanh nhân, chỉ loáng thoáng
nghe đến cái tên Giang Doãn Chính hơi quen tai nhưng nhất thời chẳng nhớ ra đã
nghe ở đâu.
Lâm Nặc
cũng tỏ vẻ hờ hững trước sự hiếu kỳ này, cô biết rằng cô ấy là chị em họ của Hứa
Tư Tư, cá tính cũng rất tương đồng, tính tình cởi mở hoạt bát, xưa nay không
quen việc giấu giếm cảm xúc.
Cô
thích kết bạn với những người phụ nữ có cá tính như thế, đúng lúc Hứa Tư Tư về
nước, ba người họ thường xuyên tụ tập bên nhau giết thời gian, ngày tháng cứ
thế trôi qua thật nhanh.
Hôm Từ
Chỉ An đáp chuyến bay rời đi, Lâm Nặc không ra sân bay tiễn anh. Thật ra tối
hôm trước rất vui, ngoại trừ lúc đứng dưới căn hộ anh lộ ra ánh mắt khó hiểu.
Chỉ
trong vài giây ngắn ngủi, sau đó tất thảy đều trở lại như trước, vì thế Lâm Nặc
tin rằng đó chẳng qua là do say rượu nhất thời mà thôi.
Chuyến
bay của Từ Chỉ An lúc chín chín giờ ba mươi phút sáng, khi ấy công ty đang họp
hành chính, cô khóa máy, họp xong còn phải đón tiếp vị lãnh đạo cơ quan nào đó
đến thăm quan, chạy ra chạy vào, tất bật xoay như chong chóng. Mãi đến chiều
mới có thể ngồi nghỉ trên sofa tại khu vực nghỉ ngơi công cộng, lúc này cô gái
ngoài quầy lễ tân bước đến bên cô, tươi cười nở như hoa, còn có cả một người đi
theo sau.
Chàng thanh
niên trẻ với chiếc áo sơ mi màu lam nhạt ôm trong lòng một bó hoa, nửa người
gần như ngập chìm trong sắc trắng như tuyết, lướt qua hành lang dài, tựa ánh
mây đang bay.
Ban đầu
Lâm Nặc chẳng để ý, đến khi người ấy đứng ngay trước mặt mình, cô mới giật
mình.
Linh
Linh phụ trách tiếp đón khách ngoài quầy lễ tân cười khúc khích nói: “Phó giám
đốc Lâm, tiệm hoa giao hoa đến”.
Thật ra
thường ngày không khí trong công ty rất sôi nổi thoải mái, các nữ đồng nghiệp
trẻ trung cư xử rất mực hòa hợp, mọi người chỉ xưng hô với nhau bằng tên tiếng
anh, hoàn toàn quán triệt quan niệm quản lý bình đẳng thoải mái, chỉ những lúc
bông đùa trêu chọc nhau mới cố ý trịnh trọng xưng hô bằng chức