The Soda Pop
Nở Rộ

Nở Rộ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323425

Bình chọn: 8.5.00/10/342 lượt.

cơm đi chứ? Sao còn ngây người ra thế…”

Lương Phi Phàm đưa tay vân vê chiếc cằm gần đây đã gầy đi của cô, anh ân cần múc thêm cho cô một bát canh.

Cố Yên nhấp một ngụm rồi đặt xuống, hay là bây giờ nói chuyện với anh luôn, nhân lúc tâm trạng anh đang vui: “Phi Phàm…”

“Sao em?” Anh mỉm cười nghi ngại, nhắc nhở cách xưng hô của cô. Cố Yên không nhịn được cười, buông thìa canh trong tay ra, đưa tay ngoắc vào ngón

tay anh, lắc lư cái đầu như một đứa trẻ: “Ông xã, em muốn bàn với anh

một chuyện được không?”

Cố Yên vừa mới được Phi Phàm yêu một

cách nồng nàn, mặt đỏ ửng, giờ nũng nịu nói với anh, yểu điệu gọi anh là “ông xã”, Lương Phi Phàm làm ra vẻ đắc ý, chiều chuộng, giờ cô muốn cái gì cũng được, miễn là không phải đòi lấy mặt trăng xuống!

“Em

muốn… hôn lễ của chúng mình… có thể lùi lại một thời gian được không?”

Nhân lúc ánh mắt anh vẫn đang dịu dàng như mặt nước mùa thu, Cố Yên dũng cảm hỏi.

Lúc này Lương Phi Phàm như bị dội một gáo nước lạnh, vô cùng bất ngờ.

Cố Yên nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của anh thì biết là không hay, tuy đã

sớm biết anh nhất định sẽ không vui nhưng việc anh ngẩn ngơ như người

mất hồn như vậy cũng khiến cô hơi do dự. Cô không muốn thấy anh đau khổ

như vậy, chỉ vì cô không còn cách nào khác, lời giám đốc bệnh viện nói

với cô hôm qua làm cô sợ.

“Anh tốn bao nhiêu tâm huyết để mời

bác sĩ và tìm mua thuốc, hiện nay bệnh tình của cha khó khăn lắm mới có

chút khởi sắc, việc phẫu thuật thật sự không thể kéo dài thêm được nữa.

Chị và cha đều rất nóng tính, hôm qua đã to tiếng với nhau, cha lại còn

đánh chị… Lần đầu tiên cha đánh chị ấy… Chắc chắn chị ấy rất đau lòng.

Em là người đứng giữa, em thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, Phi Phàm, anh

ủng hộ em một lần đi được không?” Cô nói nghe thật đáng thương, gần như

đang tha thiết cầu xin, giống như chú cún con vẫy đuôi về phía anh, cô

cũng biết làm vậy thật thiệt thòi cho anh.

Biểu cảm ấm áp cuả

Lương Phi Phàm dần nhường chỗ cho sự lạnh lùng, cuối cùng anh lặng đi

hồi lâu, mím chặt môi, giọng nói cứng rắn mà miễn cưỡng: “Ý kiến của ai

vậy?” Chắc chắn không phải là Cố Bác Vân, vì ông ấy chỉ có thể yêu cầu

hủy bỏ hôn lễ, cũng nhất định không phải là Cố Minh Châu, vì cô ấy là

người ủng hộ hai người họ, càng không thể là Cố Yên, vì khi cô ấy hoảng

hốt thì chẳng bao giờ đưa ra được ý kiến gì. Chẳng lẽ lại có người chỉ

điểm, cô ấy không thể nghĩ ra nhanh như vậy được?

“Phương Diệc

Thành có phải không?” Hôm qua, lúc Phương Diệc Thành hẹn cô, Phi Phàm đã cảm thấy có gì đó liên quan đến chuyện này rồi, nhưng anh đã nói là sẽ

không ích kỷ nữa, sẽ để cô tự do.

“Này, anh lại giận rồi phải

không? Chúng ta đã thống nhất là sẽ không cãi nhau vì chuyện này nữa

mà.” Cố Yên vội vàng nhắc nhở anh, quả nhiên Lương Phi Phàm bình tĩnh

lại một chút.

“Em và Phương Diệc Thành đã nói rất rõ ràng rồi,

anh ấy cũng đã buông xuôi, anh không cần phải nghĩ ngợi chuyện này nữa.

Trì hoãn hôn lễ là do anh ta đề cập đến, nhưng xuất phát điểm không phải là vì anh và em mà anh ấy lo lắng cho bệnh tình của cha. Hơn nữa em cảm thấy, căn cứ vào tình hình hiện nay thì đây là cách hợp lý nhất. Phi

Phàm, mình đã sống với nhau lâu như vậy, hà tất phải nhất quyết cưới vào lúc này chứ, phải vậy không? Kết hôn hay không mình vẫn yêu nhau cơ

mà.” Cố Yên đến ngồi cạnh Phi Phàm, nhẹ nhàng giải thích, giọng nói dịu

dàng như cơn gió mùa xuân lướt nhẹ trên má. Lương Phi Phàm vẫn yên lặng

không nói, rõ ràng là đang kiềm chế, nghe thấy câu nói cuối cùng của Cố

Yên, anh ngẩn ngơ một lúc. Cố Yên vẫn kiên nhẫn ngồi đợi.

Khá

lâu sau, sắc mặt của Lương Phi Phàm vẫn rất khó lường, anh cầm cốc nước

lên uống một ngụm, tâm trạng khác hơn một chút, cuối cùng anh nói: “Anh

cần suy nghĩ đã. Cố Yên, em nói anh không tin tưởng em, anh cũng biết

tính khí của mình không tốt. Chuyện này… em cho anh thời gian suy nghĩ,

mình sẽ nói chuyện sau, được chứ?”

Cố Yên khẽ gật đầu, cô cũng

đã nghĩ đến tất cả những phản ứng có thể xảy ra của Phi Phàm sau khi

nghe những gì cô nói, đây chính là phản ứng dịu dàng nhất có thể. Cố Yên cảm động vì anh không giận dữ, mà cố kìm nén cá tính của bản thân để

suy nghĩ, điều này chứng tỏ những lời anh nói hôm đó không phải chỉ là

nói suông, anh ấy thật sự đang thay đổi, luôn muốn dùng tình cảm để thu

hẹp khoảng cách giữa họ, anh ấy thật lòng yêu cô.

Lương Phi Phàm lặng lẽ ăn cơm tối xong rồi lên thư phòng, đóng cửa lại. Cố Yên thu dọn mấy bộ quần áo để thay, lái xe của Phi Phàm đã đợi sẵn ngoài cổng, nói

là do ông chủ Lương dặn dò, đã muộn lắm rồi, cũng nên cẩn thận, Yên tiểu thư không cần phải tự lái xe đâu.

Khi tới bệnh viện, Cố Bác Vân vẫn còn hôn mê sâu, hỏi gì ông cũng không trả lời được, sau nửa đêm lại bắt đầu sốt nhẹ, các bác sĩ phải vất vả rất lâu mới ổn định được tình

hình. Trong lòng Cố Yên đau như cắt khi nhìn thấy từng chiếc kim cắm vào cơ thể cha, cô nằm trên ghế trong phòng nghỉ mà không sao chợp mắt

được.

Khoảng hơn chín giờ sáng, Cố Bác Vân mới từ từ tỉnh lại.

Cố Yên thấy cha từ từ mở mắt, trong ánh mặt trời ấm á