
thật buồn. Anh cười
lạnh lùng rồi bỏ đi, xem ra đêm nay sẽ có người thức trắng đêm rồi.
Cố Yên ngủ đến nửa đêm thì tỉnh giấc, nhắm mắt lay người bên cạnh, miệng
nói nhỏ: “Khát nước…” Lương Phi Phàm ra ngoài lấy nước vào cho cô thì cô đã lại ngủ thiếp đi, anh khẽ gọi cô mấy lần không được, anh hôn lên
khuôn mặt cô, đặt nước xuống bên cạnh và lại nằm xuống.
Đã là
cuối thu, khí trời rất mát mẻ, còn chưa tới thời điểm lạnh giá của mùa
đông nên Cố Yên vẫn chưa chịu bật điều hòa, cô thích cảm giác nằm trong
chăn để cảm nhận không khí mát lạnh, Lương Phi Phàm ôm cô vào lòng, cảm
thấy lòng mình ấm áp dần lên: “Cố Yên này, đã bao giờ anh kể với em về
mẹ chưa nhỉ?” Anh nép vào cổ cô, hỏi nhỏ.
Cố Yên cứ thế ngủ,
không hề hay biết nên không thể trả lời, anh cũng chẳng cần biết, cứ
tiếp tục nói một mình: “Bà là người phụ nữ… rất tốt, giống như bà chủ
trong gia đình. Có lẽ vì bà ấy quá tốt nên có rất nhiều việc bà chọn
cách nhẫn nhịn. Rồi cũng đến một này… bà không thể tiếp tục nhẫn nhịn
được nữa. Hôm đó trời thật đẹp, bà đến tìm anh ở phòng đấu kiếm, trông
bà thật mệt mỏi… Sau khi gặp anh rồi bà vẫn kiên quyết tìm đến cái chết… Lúc đó anh mới mười lăm tuổi, sao bà lại nỡ… Những năm đầu tiên anh tìm vớt như một người điên ở khắp vùng biển đó… Thực ra bà không muốn bị
tìm thấy nên mới chạy xa đến như vậy đúng không…? Sau này anh hiểu ra
rằng… cứ để bà tự do tự tại dưới đáy biển… Cố Yên, em nói xem, nếu bà
không yêu cha anh thì sẽ không làm như vậy đúng không?
Anh luôn nghĩ thế cho nên anh vẫn kiềm chế mình không căm hận ông ấy… Thực ra ông ấy cũng thật đáng thương… Cố Yên ạ…”
Anh nhẹ nhàng thổ lộ, hơi thở ấm áp thổi vào phía sau tai Cố Yên. Cô cũng
miên man không yên giấc, xoay người rúc vào lòng anh, càu nhàu gì đó như thể đang không hài lòng. Lương Phi Phàm bị cô kẹp chặt như con cá, cười âu yếm, áp sát người cô rồi cùng chìm vào giấc ngủ.
“Cố Yên, rồi chúng ta cũng sẽ ổn thôi!”
Trên đời, điều khiến người ta không yên tâm nhất chính là khi nói câu: “Không có chuyện gì đâu, đừng có lo!”
Sao lại không lo được chứ? Cố Yên vừa sốt ruột vừa buồn bã, lần trước, sau
khi dùng thuốc đặc hiệu của châu Âu, bệnh tình của Cố Bác Vân đã có tiến triển tốt, các bác sĩ đều nói có thể theo dõi thêm, thậm chí là làm
phẫu thuật được, sao giờ lại không được khỏe nhỉ? Ngày cưới thì đang tới gần, cô và Phi Phàm vẫn chưa chính thức nói chuyện cưới xin với cha,
chị gái mấy ngày nay đều túc trực ở phòng điều dưỡng và không cho cô vào thăm, hỏi chị thì chị chỉ nói không có chuyện gì đâu, đừng có lo, cứ
yên tâm lo chuyện cưới xin đi.
“Cố Yên!” Cố Minh Châu lại gõ lên bàn lần nữa. “Thích cái nào?”
Cố Yên lấy lại thần thái, cười ngượng ngịu: “Dạ, cái nào cũng đẹp! Phải
rồi, cứ đưa bản vẽ cho nhà thiết kế bảo họ làm theo là được, may vá làm
gì cho phiền, chị cũng đã bận thế này rồi.”
Cố Minh Châu nhấp
một ngụm cà phê đen, mày hơi chau lại vì đắng: “Có bận nữa thì chị vẫn
muốn tự tay chuẩn bị đồ cưới cho em.” Cô nhìn dòng người đang đi lại vội vã bên ngoài, bỗng dưng nói chuyện rất tình cảm với Cố Yên. “Cố Yên
này, thường ngày có thể chị đối xử với em hơi khắt khe, cũng là vì chị
chẳng còn cách nào khác, việc kinh doanh lớn như vậy, chị không thể chu
toàn mọi chuyện được.”
Cố Yên cười tinh nghịch, đùa với Cố Minh Châu: “Chị, sao bỗng nhiên chị lại hiền lành với em thế?”
Cố Minh Châu kéo tay cô đặt lên bàn, cười dịu dàng: “Cố Yên, thực ra chị
vẫn biết em là cô gái tốt, còn Lương Phi Phàm thì không thể tính là
người tốt. Tuy nhiên, cách anh ta đối xử với em thì không có gì để phàn
nàn. Qua bao trở ngại, cuối cùng bọn em cũng sắp ổn định rồi, sau này em nên bớt ương ngạnh đi, đừng có động một cái là nổi nóng, cho dù có
người cưng chiều em thì em cũng nên ngoan ngoãn một chút.” Cố Minh Châu
dặn dò em gái.
Cố Minh Châu rất ít khi nói chuyện thân mật với
em gái, lần này cô khiến Cố Yên cảm thấy rất ấm áp. Như vừa nhớ ra
chuyện gì, Cố Yên hỏi: “Chị, tối nay em đến thăm cha nhé!”
“Em
đi chỉ làm cha không có thời gian nghỉ ngơi thôi. Đợi vài ngày nữa,
chuẩn bị đám cưới tàm tạm rồi hãy đến.” Cố Minh Châu cúi đầu khuấy đường trong ly cà phê.
Cố Yên nhíu mày không nói nữa.
Những
ngày này, Lương Phi Phàm luôn đầu tất mặt tối, làm việc để dành thời
gian đi nghỉ tuần trăng mật, những công việc chuẩn bị trước đám cưới thì Cố Yên tự mình gánh vác. Hôm nay, khi đang mải miết chọn màu rèm cửa
thì có điện thoại từ nhà họ Cố gọi tới, thì ra đó là người quản gia già
đã theo cha cô bao nhiêu năm – Lão Đoạn, giọng nói già nua cất lên khó
nhọc, nghe không rõ ràng có vẻ như muốn Cố Yên tới viện thăm cha. Cố Yên gác máy, trong lòng lo lắng, tâm trí rối như tơ vò, dường như mọi thứ
trong dự cảm của cô đều đúng.
Hai người bảo vệ trong bộ đồ đen
đang đứng ở cổng viện ngạc nhiên khi thấy Cố Yên bước từ trên xe xuống,
hai người đã nhận ra cô, cùng chào: “Yên tiểu thư!”
Cố Yên gật
đầu vẻ hoài nghi, nghe cách xưng hô có vẻ như đó là nhười Lương Phi Phàm sai tới, nhưng đã xảy ra chuyện gì chứ? Bọn họ làm gì ở đây? Cô đi