
hẫn cưới đó và chiếc kẹp tóc trên đầu Cố Yên là cùng một loại, viên đá
quý đính ở giữa là loại rất quý hiếm, ẩn hiện bên trong màu hồng nhạt là những vệt màu đỏ thẫm bao quanh tạo thành hình trái tim, tỏa sáng rất
lạ kỳ bên trong chiếc hộp trang sức nhỏ.
Các phóng viên bám theo Cố Minh Châu chứng kiến cảnh này liền hò nhau tiến lên, điên cuồng ấn
phím chụp nhanh. Những người không chen vào được thì bao vây bên ngoài
quán cà phê ngăn cách bởi một tấm kính sát đất, tiếng đèn flash giống
như từng tiếng gào thét của số mệnh lấp đầy không gian của căn phòng bé
nhỏ.
Trần Ngộ Bạch và Tần Tống lúc này vội vàng chen lên, chứng
kiến cảnh cầu hôn khác thường này đều ngây người. Lý Vi Nhiên hỏi nhỏ:
“Chưa bắt được hắn ta à?”
Tần Tống nhíu mày: “Trực thăng quân dụng đã bay thẳng đến Amsterdam. Nhưng chẳng thấy tăm hơi Dung Nham đâu cả.”
Kỷ Nam ở bên cạnh cười tủm tỉm, Trần Ngộ Bạch chau mày gõ đầu cô, giọng
nhẹ nhàng cảnh báo: “Còn cười được nữa à? Nếu để đại ca biết cô biết
chuyện mà không báo cáo thì cô tự mình chịu trách nhiệm đấy.” Kỷ Nam đảo mắt cười chỉ vào trong phòng: “Đại ca còn thời gian đâu mà để ý tới em
chứ?” Hơn nữa, anh hai cũng chỉ dặn dò cô ấy một chút trước khi đi, làm
sao đến kịp mà ngăn cản được.
Trong gian phòng rộng lớn ấy,
dường như chỉ còn có đôi tình nhân trẻ, khoảnh khắc Lương Phi Phàm quỳ
gối cầu hôn Cố Yên như một bộ phim lãng mạn.
“Em đồng ý!” Nói xong, hai người họ ôm lấy nhau.
Thì ra, trước khi trời long đất lở vẫn còn có thể đợi được đến ngày này,
đúng là không uổng công anh vượt qua trăm núi nghìn sông để đến đây.
Lý Vi Nhiên ôm chặt Tần Tang, hôn lên má cô, nhẹ nhàng bày tỏ lòng cảm
kích: “Lần này thì đúng thật là nắm tay nhìn nhau, mắt lệ nhòa.”
Đáng tiếc câu chuyện thần thoại cũng cần phải tỉnh giấc, sau khi tỉnh giấc,
bên cạnh hoàng tử và công chúa có thể là ông đạo diễn đang nhảy dựng lên như bị điện giật.
Những móng tay giả bằng pha lê của Cố Minh
Châu ấn vào cái đầu đang ngoe nguẩy của Cố Yên: “Đầu em có vấn đề gì
không đấy! Cái thông minh tinh ranh của ngày thường đâu hết cả rồi?
Chuyện như thế này mà cũng có thể nghe người khác được sao! Ngay cả việc đòi người ta cung cấp bằng chứng cũng không dám sao? Đầu óc em bị đem
đi ngâm nước rồi hả? Không biết đường mà đến hỏi ý kiến chị? Chị với em
cách xa hàng nghìn dặm hay trong mắt em không có người chị này? Bỏ đi mà không thèm mang theo cả tiền và điện thoại, em định chạy trốn cái gì?
Đêm hôm khuya khoắt vật vờ ngoài đường, em tưởng ở đây an toàn lắm hả?
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào? Em đã làm hỏng cả buổi tiệc
chúc mừng rồi, cái đồ ngốc này, muốn làm chị tức chết hả?”
Cố
Yên cúi đầu im lặng, mặc cho chị chút cả bồ tức giận lên đầu mình. Bàn
tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy cánh tay Lương Phi Phàm, Cố Minh Châu mắng một câu, cô lại càng nắm chặt hơn một chút. Mọi người trong phòng đều im
lặng, Lương Phi Phàm mím chặt môi, nét mặt như đau mà cũng như cười.
Tần Tống và Kỷ Nam, người bên phải, người bên trái ở phía sau Cố Minh Châu, cả hai đang dùng khẩu hình để phối âm với Cố Minh Châu, không ai ngờ
được họ là những kẻ gan to tày trời đang chơi trò đạo diễn và diễn viên
rất vui vẻ.
“Ui chao… Chị Minh Châu à, bớt giận đi, bỏ qua đi,
chị xem chị đã ầm ĩ cả buổi rồi, chắc cũng mệt lắm rồi, nên nghỉ đi
thôi. Chúng ta ra ngoài ăn đêm đi, mọi người cũng đều chưa ăn tối mà.”
Lý Vi Nhiên cuối cùng cũng lên tiếng, khi Lương Phi Phàm và Trần Ngộ
Bạch nháy mắt ra hiệu rút nhanh.
Cố Minh Châu cũng đã thấm mệt,
lời của Lý Vi Nhiên như một cái thang, dĩ nhiên cô cũng muốn leo xuống.
Lúc tới gần, cô không quên ấn vào đầu Cố Yên một cái: “Nói bao nhiêu
cũng như nước đổ lá khoai, chị chỉ mong mai gả em đi luôn cho xong, để
khỏi phải bận tâm!”
“Đúng! Đúng! Đúng! Gả cho anh tôi thì sẽ không làm cho chị Minh Châu phải bực tức nữa.” Kỷ Nam thò đầu ra cười.
Cánh tay Lương Phi Phàm đỡ Cố Yên nãy giờ cũng đã mỏi. Tần Tống và Lý Vi
Nhiên, Kỷ Nam cũng đồng thanh reo lên: “Ăn cơm, đi ăn cơm thôi… Bọn em
đói lắm rồi.” Cả đoàn ào ào đi tới cửa hàng Thịnh Thế ăn khuya. Sau khi ngồi xuống, Lý Vi Nhiên thở phào vì mình còn sống sót ngồi đây sau vụ va chạm xe hơi
với cột đèn đường, anh bắt đầu dẫn dắt mọi người xem xét lại nguyên nhân sự việc. Sau khi Vi Bác giành chiến thắng vụ đấu thầu, Dung Nham bị cha lên lớp cho thê thảm. Anh ta sớm biết Lương Phi Phàm sẽ cầu hôn Cố Yên
trong buổi tối chúc mừng sự hợp tác giữa Vi Bác và Lương thị, lúc đầu
anh ta không biết dùng cách gì để mời đại ca đến, và đưa Cố Minh Châu
đi, vì nếu ở đó, Minh Châu sẽ vạch trần màn kịch của anh ta. Anh ta lợi
dụng tâm tư rối bời của Trần Doãn Chi cộng với việc ngày thường Cố Yên
vẫn tự đắc rằng Dung Nham sẽ không dám lừa mình, anh ta đã thành công
khi dùng đoạn hội thoại mà cho đến giờ Cố Yên vẫn không sao tìm ra một
kẽ hở chứng tỏ anh ta lừa cô. Đứa con của Trần Doãn Chi là có thật, vị
hôn phu của cô ta đúng thật là đang muốn cưới người khác. Lương Phi Phàm cũng đã nói chuyện với cô ta, và còn nói nhất định sẽ ra mặt giúp