
ười họ vất vả lắm mới hoàn thành được bản thiết kế cho vụ đấu thầu
lần thứ hai này, vậy mà Cố Yên chỉ vài nét phác họa đã khắc phục được
những điểm yếu của họ và còn thể hiện được những gì tinh túy nhất trong
bản thiết kế mới.
Cố Yên lấy khuỷu tay huých Jesscica một cái:
“Các cậu nói xem, với bản thiết kế lần này chúng ta có thắng được
không?” Dù sao cô cũng mới ở trình độ nhập môn, không nhận ra được những nét tinh xảo trong thiết kế của Lương Phi Phàm, không biết nó cao siêu
đến mức nào.
Jesscica và Lâm Viễn nhìn nhau, rồi cả hai cùng giơ tay lên: “Với bản thiết kế này mà không thắng được thì tôi xin cáo lão
về quê! Mà nói thật nhé, với trình độ của vị kiến trúc sư này thì cả Vi
Bác lẫn Diệu Lâm còn phải chạy dài mới theo kịp. Cố Yên, rốt cuộc là do
ai thiết kế? Tôi xin cô đấy, nói cho chúng tôi biết tên người ấy đi! Chỉ cần cô tiết lộ họ của người ấy là gì thôi cũng được!” Jesscica và Lâm
Viễn đương nhên biết tác giả của nó không phải là Cố Yên.
Cố Yên hất tóc ra đằng sau, vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Chẳng phải tôi đã nói rồi
sao, người thiết kế ra nó chính là Cố Yên tôi đây.” Nói xong, cô cười
một cách tinh nghịch rồi quay người bước vào phòng làm việc của Cố Minh
Châu.
Cố Minh Châu trầm tư suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẻ mặt cũng dãn ra: “Không tệ chút nào.”
Cố Yên ngạc nhiên: “Chỉ là không tệ thôi sao?” Thế mà bọn Jesscica xem xong đều khen ngợi hết lời.
“Việc nhỏ thế này, chị đã giao cho em làm rồi thì em cứ toàn quyền quyết
định, đừng có lúc lại vào làm phiền chị.” Vừa nói, Cố Minh Châu vừa cúi
đầu đọc bài báo mà hai tay cứ run run. Lúc này Cố Yên mới vỡ lẽ, chẳng
phải chị run lên khi nhìn thấy tác phẩm của “thiên tài” hay sao?
Tại vòng đấu thứ hai, kết quả bốn – ba, chiến thắng thuộc về Vi Bác. Kết
quả đó khiến cô cảm thấy rất xứng đáng, còn Dung Nham miễn cưỡng nói
chúc mừng. Cuộc đấu giá kết thúc, cô chạy thẳng lên phòng Lương Phi
Phàm. Anh vừa cười vừa giơ hai tay như muốn đầu hàng cô: “Cố tiểu thư
không cho phép Lương Phi Phàm tôi đây nhứng tay vào, thì tại hạ nào dám
làm gì!”
Cố Yên véo má anh nũng nịu: “Anh muốn cũng không dám đâu.”
Lương Phi Phàm vuốt bờ vai cô: “Yên Nhi, em lấy bản thiết kể của anh ra để
giành chiến thắng thì khác nào anh đem gói thầu này tặng cho Vi Bác cơ
chứ? Ý anh là việc gì phải khổ sở thế? Anh đảm bảo người nhà họ Dung
không thể biết được việc anh ra mặt giúp em.”
“Có khác chứ, em
muốn thắng một trận oanh liệt, khi công thành danh toại rồi em sẽ quy ẩn giang hồ, như thế chẳng phải sẽ rất hay sao!” Ánh mắt cô như bừng sáng
với ý nghĩ hoang đường đó, Lương Phi Phàm thấy vẻ đáng yêu, ngây thơ của cô, không kìm được lòng, anh liên tiếp tặng cô những nụ hôn say đắm.
Thực ra nếu Cố Yên thắng, Dung Nham sẽ rất khó xử với ông nội, còn thua thì
sao, hừm hừm… lẽ nào đến bản thiết kế của Lương Phi Phàm mà không được
công nhận ư?
Hai người họ đang nhắc tới Dung Nham thì cùng lúc đó, tại phòng họp, Dung Nham liên tục hắt hơi một cách khó hiểu.
Đến vòng đấu thứ ba, bản thiết kế của Vi Bác được đưa ra, cả phòng họp im
phăng phắc, sắc mặt Dung Nham thay đổi theo ánh đèn lase.
“Trước khi công bố kết quả, chúng tôi cần mở một cuộc họp hội ý gấp.” Trước
khi công bố kết quả, Dung Nham dẫn một đoàn thanh tra sang phòng khác
họp kín, để lại một Diệu Lâm thấp thỏm và một Vi Bác bình tĩnh.
“Mọi người có ý kiến gì không?” Dung Nham sắc mặt nặng trĩu, giọng trầm xuống hỏi đoàn thanh tra.
Đoàn thanh tra xì xào bàn tán một lúc, rồi trưởng đoàn do dự cất lời: “Dung
Tổng, chúng tôi đều cảm thấy… bản thiết kế của Vi Bác không được bình
thường.”
Dung Nham gật gật đầu: “Nói tiếp đi, không bình thường ở chỗ nào?”
“Hình như… hình như cách đồ họa và kết cấu hơi… hơi giống phong cách của
Lương Tổng.” Trưởng đoàn thanh tra lắp bắp nói, dù gì thì họ cũng đã sát cánh với Lương Phi Phàm không ít công trình, nên họ hiểu được phần nào
đặc điểm thiết kế của anh.
Mặt Dung Nham xám lại, anh châm một điếu thuốc, khói thuốc bay lên che khuất tâm trạng anh.
Thực ra thì Dung Nham đã nhận ra điều đó trước bọn họ. Ở vòng đấu thứ hai,
anh ta đã thấy vẻ khác thường trong bản thiết kế của Vi Bác, những nét
tinh tế đó về cơ bản không phải là phong cách của Vi Bác.
Đến
vòng đấu thứ ba, anh ta hoàn toàn có thể nhìn ra được đó chính là thiết
kế của Lương Phi Phàm. Dung Nham học sau Lương Phi Phàm một khóa, năm
đó, không biết bao nhiêu lần anh đứng bên tủ kính trưng bày trong trường để chiêm ngưỡng tác phẩm của Lương Phi Phàm, ba năm liên tiếp, bên cạnh tác phẩm đoạt giải quán quân đều chỉ ghi tên một người, đó chính là
Lương Phi Phàm.
Dung Nham khó chịu dập tắt điếu thuốc: “Đi thôi.”
Đoàn thanh tra đều biết rõ việc Vi Bác chiến thắng đồng nghĩa với việc cướp
đi bát cơm của đối phương, nhưng họ vẫn phải bầu cho Vi Bác.
Kết quả bảy – không, đoàn Vi Bác ai nấy mừng như trảy hội, còn đoàn Diệu Lâm ai nấy mặt đờ ra như bị trúng gió.
Cố Yên và Jesscica cười cười nói nói bước ra khỏi phòng họp thì gặp Lương
Phi Phàm. Trong khi những người kia kính cẩn cúi chào ngày tổng