XtGem Forum catalog
Nở Rộ

Nở Rộ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323134

Bình chọn: 7.5.00/10/313 lượt.

ên mỉm cười: “Tôi mang hai lọ, cho cậu một lọ đấy.”

Cả phòng được một phen sửng sốt.

Cô bạn bỏ lọ nước hoa xuống, cười lớn: “Không cần! Không cần! Cậu thật hào phóng quá!”

Cố Yên cho rằng đó cũng chỉ là lời khen ngọt mà thôi.

Nếu tự dưng có một người dùng toàn đồ hiệu, phía sau còn có người bạn rất

giàu có lo lắng mọi việc cho, được sống trong hoàn cảnh sung sướng như

vậy, thử hỏi có đáng ghét không đây?

Câu trả lời của ba người bạn cùng phòng Cố Yên chính là: “Vô cùng đáng ghét!”

Buổi tối, sau khi tắm xong, Cố Yên giặt quần áo ở bể nước, cũng đã hiểu ra

đáp án của câu hỏi đó. Cô đổ quá nhiều bột giặt, giờ đang phải dội rất

nhiều nước để hết bọt. Một người bạn cùng phòng đứng bên cạnh, giọng

chua ngoa nói với cô: “Một tháng mỗi sinh viên chỉ được dùng một lượng

nước cố định, nếu vượt quá quy định thì phí ký túc sẽ tăng lên. Cậu cứ

dùng phí phạm như vậy, ba chúng tôi lại phải chịu thiệt rồi.”

Cố Yên vốn chẳng phải người tốt tính, lại mệt mỏi vì mấy bài quân sự, với

không khí nặng nề trong ký túc, cô sớm đã chẳng vui vẻ gì rồi, sao có

thể bỏ qua cho những người tự dưng “chọc bị gạo” như thế chứ: “Ví tôi để trên bàn, cần bao nhiêu tiền các cậu cứ việc lấy.” Cô tắt vòi nước, lôi bộ quần áo còn sũng nước vứt thẳng vào thùng rác, hất mái tóc rồi đi

thẳng một mạch. Vì thế, những người trong ký túc càng ghét cô hơn. Cô “nữ quân nhân” Cố Yên vẫn nằm trên giường, bàn chân tê buốt vì đau.

Rõ ràng là rất mệt, rất buồn ngủ, nhưng nhắm mắt lại cũng chẳng tài nào

ngủ nổi, quay người mấy lần, đồng hồ báo thức đã điểm, lập tức bao tiếng lẩm bẩm không hài lòng vang lên.

Cố Yên lập tức nằm thẳng

người. Ký túc lại chìm trong sự tĩnh lặng. Được một lúc, vẫn còn cảm

thấy khó chịu, cô xuống giường, cố gắng bước nhẹ nhàng nhất có thể. Thế

nhưng, khi bước đến bước cuối cùng vẫn không cẩn thận bị trượt chân.

Có tiếng thì thầm hỏi: “Cố Yên, cậu sao vậy?”

Cố Yên cố nhịn cơn đau ở chân, lạnh lùng đáp: “Mình không cẩn thận… nên bị trượt.”

Chẳng biết có một âm thanh sắc nhọn từ giường nào bay tới: “Rốt cuộc vẫn là

đại tiểu thư, đến giường đơn mà ngủ cũng không quen.”

Cố Yên chẳng nói được gì, từ từ đứng dậy, đến ngăn kéo lấy điện thoại rồi mở cửa đi ra ngoài.

Ngồi ở hành lang, Cố Yên thở dài, vẫn còn cảm thấy có chút tủi thân, đôi mắt đỏ hoe, tay bắt đầu bấm số.

Đầu máy bên kia nhận điện thoại rất nhanh, tiếng của Lương Phi Phàm rõ ràng vẫn còn đang ngái ngủ.

“Có đánh thức anh không?” Cố Yên cảm thấy tội lỗi, thực ra cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là… bất giác nhớ giọng nói của anh.

Lương Phi Phàm sững lại nhìn màn hình điện thoại, cứ như một giấc mơ vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động gọi điện cho anh. Anh hơi trầm giọng,

trả lời: “Không sao, có chuyện gì thế?”

“Em… đau chân.” Cố Yên cố tìm một lý do, chợt không thấy đầu máy bên kia trả lời. “Lương Phi Phàm?” Cố Yên khẽ gọi tên anh.

“Ừ, anh đây. Em hãy ngoan ngoãn ở ký túc, hai mươi phút nữa anh tới.”

Cố Yên nghẹn lời.

Không hiểu sao, anh không gác máy, Cố Yên có thể nghe thấy tiếng anh thay

quần áo sột soạt, xuống lầu, mở cửa xe, đóng cửa xe. Cả hai người đều

không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe âm thanh từ phía người kia, rồi

cảm nhận, ôi, thật an tâm.

Tới cùng với Lương Phi Phàm chính là

thầy giáo hướng dẫn của trường và những vị lãnh đạo mà có thể tới đó một cách nhanh nhất, nhưng lúc ấy Cố Yên cũng chẳng thể cười được. Chiếc

bóng cao cao của anh từ từ đến gần, thấy ánh mắt của Cố Yên, anh vội

vàng bảo những người khác dừng bước.

“Em bị thương ở đâu?” Anh xoa đôi má, nhẹ nhàng hỏi. Cô không trả lời, anh liền ngồi xuống nhìn bàn chân cô.

“Có phải em không thích huấn luyện quân sự không? Bảo bọn họ dừng lại nhé,

có được không?” Anh thấy tâm trạng của cô bé không được tốt, cho rằng cô quá mệt mỏi với nửa tháng huấn luyện quân sự, liền từ tốn hỏi.

Cố Yên lắc đầu.

Lúc đó hành lang yên tĩnh, chẳng có tiếng động nào Cố Yên cũng chẳng nói

câu nào. Lương Phi Phàm nhẫn nại chờ đợi, rồi quay lại nhìn các thầy

giáo hướng dẫn một cách khó hiểu.

Lương Phi Phàm nghĩ lại những

thông tin mà người ta đã cho anh biết, ngầm đoán có thể cuộc sống ở ký

túc không phù hợp với cô. Nhìn thấy sự tủi thân hiện lên trong mắt cô,

trong lòng anh thật không thể chịu nổi.

Cô đang ở bên cạnh anh, sao anh có thể để cô chịu tủi thân chứ?

Anh thì thầm an ủi, rồi quay người, nói với mấy người chịu trách nhiệm ở

đây vài câu, một lúc sau, nhóm người cũng về hết. Lương Phi Phàm đưa cô

đi xuống, hai người giờ đã ngồi trong chiếc xe đỗ ở trước ký túc xá.

Cố Yên đã mềm lòng trước sự chăm sóc của anh, cuối cùng, cô đã nói với anh về việc mọi người trong ký túc xá đều ghét mình, cô không muốn ở đây

nữa.

“Vậy, chúng ta chuyển trường nhé?” Lương Phi Phàm nhẹ nhàng hỏi.

“Không cần… em chỉ muốn về nhà ở.” Cố Yên cúi đầu, chậm rãi nói.

Lương Phi Phàm sững người, vừa rồi cô ấy nói… về nhà.

Anh nói “được”, chiếc xe có màu ánh trăng, ánh mắt của anh tựa một vị thần trong truyện thần thoại. “Chúng ta về.”

Sau đó, Cố Yên dần dần mở lòng, kể hết mọi chuyện cho Lương Ph