
chịu đựng những gì, trong lòng như lửa đốt.
Hành động lần này của tổ công tác đặc biệt phía công an chắc chắn có kẻ tiết lộ, hay nói cách khác, đây là một cái bẫy. Bọn người nước ngoài kia đã
nhiều lần bị tóm vào tay Phương Diệc Thành, lần này chúng tổng phản
công, nhóm của Phương Diệc Thành bị bắt bảy người, trong đó có Lý Nham.
Dung Nham cười nhạt, ghé sát mặt Kỷ Nam, hai người như nói với nhau bằng hơi thở: “Tiểu Tứ, em nói xem… em nói cho anh biết, anh đang vì cái gì
đây?”
Trong mắt anh như có tà khí, nước mắt Kỷ Nam lại càng giàn giụa.
“Anh cả chẳng muốn đối phó với ai hết, nếu không hội Phương Diệc Thành gục
hết cũng chưa đủ. Chẳng qua anh chỉ muốn cảnh cáo Phương Diệc Thành một
chút thôi.”
Theo ý của anh ấy, chẳng qua là muốn mượn tay bọn
người nước ngoài để nhổ Phương Diệc Thành, cho nên lúc bọn người kia đến dò hỏi Lương Phi Phàm, Dung Nham đã đồng ý.
Lúc đưa tin này cho Lương Phi Phàm, anh cũng đã biểu đạt suy nghĩ của mình, Lương Phi Phàm
chỉ cười nhạt: “Muốn khử Phương Diệc Thành, tôi có hàng trăm cách, nhưng tôi không muốn dùng những thủ đoạn này để có được cô ấy.”
Dung
Nham khẽ rung vai, kỳ thực, anh cả lo nếu Phương Diệc Thành chết, anh sẽ không còn cơ hội để tống anh ta ra khỏi trái tim của Cố Yên nữa, còn gì có thể vĩnh cửu hơn cái chết của người yêu cơ chứ?
Tuy nhiên,
Dung Nham không nghĩ vậy, Tiểu Tứ và Cố Yên không giống nhau, chỉ cần
bên cạnh cô không có người đó, dần dần anh sẽ chiếm được trái tim cô.
“Đừng khóc nữa, Tiểu Tứ, đừng khóc, tim anh sắp bị em khóc tan ra rồi.” Giọng Dung Nham ôn tồn, nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Kỷ Nam không còn sức lực gục vào lòng anh, buồn rầu gọi: “Anh hai!”
“Sao?”
Kỷ Nam đứng thẳng người, nhẹ nhàng đẩy anh ra, bước về sau một bước, mặt đẫm nước mắt khiến Dung Nham càng nhìn càng si mê.
Cô dùng bả vai gạt nước mắt, nghiến răng, nhanh chóng cởi bỏ áo phông, vòng tay ra sau tháo tấm vải quấn ngực.
Dung Nham nhìn chằm chằm vào cô, thân thể trắng muốt với những đường cong
mềm mại. Chiếc eo thon gọn, đường cong mê hoặc, bên dưới là chiếc quần
bò thẳng tuột. Kiểu bán khoả thân của cô vừa thuần khiết lại vừa mang sự mê hoặc chết người.
Kỷ Nam ép sát người Dung Nham, nắm lấy tay anh, đặt lên ngực cô, tay kia vòng qua cổ anh, tặng anh một nụ hôn thắm thiết.
Hơi thở Dung Nham gấp gáp, mắt hoa lên. Anh khép chặt cánh tay, xoa bóp
trên bộ ngực mềm mại của cô. Miệng cô kêu khẽ, anh vội chụp tới, ngậm
lấy môi cô, lưỡi dần dần đi vào khoang miệng, quấn quýt với lưỡi cô.
Kỷ Nam tê dại. Cô là người đem đến cho anh cảm giác dục vọng mãnh liệt hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Bàn tay anh mở cúc quần bò của cô, kéo khoá.
Tay anh men theo đường eo tuột xuống dưới, giữ lấy phần hông mịn màng, cùng lúc ấn chặt phần dưới của cô vào phần nhạy cảm của mình.
Kỷ Nam bỗng nhiên bật khóc.
Trong phút chốc, toàn thân Dung Nham cứng đờ, anh từ từ buông cô ra, giúp cô
chỉnh lại quần, mặc lại áo ngoài cho cô. Kỷ Nam khóc không thành tiếng,
vùi đầu vào ngực anh khóc đến ướt cả một vùng ngực áo.
“Sợ rồi à?” Giọng anh hơi gấp gáp, như vẫn còn chút dục vọng trong người.
Kỷ Nam không trả lời, càng khóc thảm thiết hơn.
Dung Nham thở dài, ôm cô đi tới sofa bên cạnh, đặt cô ngồi lên đùi mình.
Có lẽ cả cuộc đời, nước mắt của Kỷ Nam cũng không rơi nhiều như hôm nay.
Dung Nham trước giờ vẫn cứng rắn, giờ cũng từng chút, từng chút bị nước mắt
của cô làm cho mềm yếu. Anh vốn nghĩ, cô tự dâng hiến thì cứ nhận, còn
về Lý Nham, anh cả không xử lý anh ta, anh cũng không muốn tha, dám động đến người phụ nữ của anh, kết cục chỉ có một chữ chết.
Kỷ Nam khóc nấc lên: “Đã nói rồi… chỉ cần em đồng ý… em sẽ thích anh ấy! Em sẽ ở bên anh ấy… Anh… anh… nói lời không giữ lời…”
Dung Nham như bị cuốn khỏi một cái động lớn.
Đêm hôm đó, dưới bầu trời đầy sao, gió trên đỉnh núi thổi tà váy trắng của
Tiểu Tứ tung bay như tiên nữ, đôi mắt long lanh, còn xao xuyến hơn cả
những vì sao trên trời. Hai người nằm trong xe, vừa ngắm sao vừa uống
rượu. Chợt hứng tình, anh quay sang hồn nhẹ lên môi cô, cô bị đè dưới
thân anh, mặt ửng đỏ. Anh cười và buông cô ra, Tiểu Tứ ôm cổ anh và hỏi
một cách nghiêm túc: “Anh thề đi, anh chỉ thích mình em thôi, em sẽ đi
với anh, được không?”
Lúc đó, anh trả lời cô thế nào? Ồ, anh
nói: “Tiểu Tứ, anh chỉ có thể đảm bảo rằng, dù sống với ai, người anh
thích nhất vẫn là em.”
Các vì sao trong mắt Tiểu Tứ trong chốc lát bỗng vụt tắt.
Lúc đó, Dung Nham chỉ nghĩ rằng, làm gì có ai có thể suốt đời chỉ yêu một
người? Đặt cô ấy ở vị trí quan trọng nhất là được rồi còn gì?
Nhưng Tiểu Tứ ngoan cường của anh cứ thế dần rời xa anh. Vào một ngày anh
chợt tỉnh ngộ, thì Tiểu Tứ mạnh mẽ, kiên định và dũng cảm của anh lại
nói, xin lỗi anh hai.
Dung Nham anh là ai chứ? Anh cười một cách vô vị: “Không sao đâu, Tiểu Tứ, chỉ cần em thích, em muốn, anh hai chỉ
cần nhìn thấy em vui là được rồi.”
Tuy vậy, khi thấy cô đi lại,
cười nói với người đàn ông khác, nhìn bộ dạng giấu diếm của cô khi thay
những bộ váy mà người khác tặng, mặt mày ửng đỏ, trong lòng anh k