XtGem Forum catalog
Nở Rộ

Nở Rộ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323155

Bình chọn: 8.5.00/10/315 lượt.

i Phàm nghe,

cuộc sống mới mẻ của sinh viên chỉ là khởi đầu thôi. Lương Phi Phàm cẩn

thận nghe từng lời cô nói.

Ánh sáng từ chiếc xe đã gây chú ý với các sinh viên đang chạy bộ buổi sáng, nhìn vào trong xe, ai cũng có một ánh mắt kỳ quặc.

Cố Yên thở dài.

“Em lên thay đồ, để… đi huấn luyện quân sự hay về nhà vậy?” Anh hỏi lại, vì đêm qua anh cũng nghe rồi, nếu không đồng ý thì anh sẽ bảo họ dừng học

quân sự. Lương Phi Phàm cười lớn, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô. “Cố

Yên, có anh ở đây, chỉ cần nói cho anh biết em muốn gì, không cần hỏi

anh như thế nào. Có hiểu không?”

Ánh mắt Cố Yên có chút bất an, cô cúi đầu xuống nghĩ một chút, khẽ đáp: “Như thế nào cũng được ư?”

“Chỉ cần là chuyện anh có thể làm, như thế nào cũng được.” Lương Phi Phàm trả lời một cách chắc chắn.

Cố Yên cắn môi: “Vậy… em không đi huấn luyện quân sự nữa, em muốn theo anh về nhà. Mệt, không thích đứng nghiêm, cũng không thích phơi nắng, còn

phải hô khẩu hiệu, đúng là quá ngốc, còn bộ đồ thô ráp, không thoải mái

chút nào. Em không muốn sống trong ký túc, ba người kia thật đáng ghét.”

“Được.” Lương Phi Phàm ngắm nhìn vẻ đáng yêu của cô, chỉ nói đúng một từ. Nhưng cũng chỉ cần một từ đã mở hết những gì mà cô nàng bướng bỉnh vẫn cố

giấu.

Khi Cố Yên về phòng thay đồ, những người trong phòng đã

dậy rồi, nhìn thấy cô cũng chẳng để ý gì. Cố Yên không vui, thay quần áo xong liền lập tức dọn đồ.

Có tiếng gõ cửa, cô quản lý ký túc

bước vào, nhìn mấy người quần áo gọn gàng liền bỏ đi. Sau khi cô quản lý đi, có tám người mặc đồ y hệt nhau chia hai hàng bước tới, Cố Yên đương nhiên nhận ra, đó là người của Lương gia.

“Cô Cố!” Tám người lần lượt chào hỏi Cố Yên, cô cũng cúi đầu đáp lễ.

Tiếp theo, bọn họ phân công nhau làm việc, hai người thu dọn tủ quần áo của

Cố Yên, hai người dọn giá sách, hai người dọn giường, hai người còn lại

đứng bên cạnh Cố Yên.

Những bạn cùng phòng cô sớm đã chẳng nói được lời nào, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi vội đi tới bãi tập quân sự.

Bãi đỗ xe ở ngay cửa lớn của ký túc xá. Lúc anh chàng đẹp trai của Cố Yên

mới đến thì đã bị hiệu trưởng và các vị lãnh đạo trường vây kín hỏi

thăm. Những đám sinh viên đang xì xào bàn tán về nguyên nhân khoá huấn

luyện quân sự đột nhiên bị huỷ bỏ.

Bước xuống từng bước, từng

bước, cũng giống như từng bước đi qua những tháng năm đau khổ gập ghềnh, từng bước đi vào số mệnh. Lương Phi Phàm chào đón cô với khuôn mặt tươi cười, anh đang chờ cô, nếu anh nói như vậy, chỉ cần cô muốn, chỉ cần

anh có thể. Ánh đèn mờ ảo.

Một bóng người co ro trên ghế, gập người như một con tôm, hai cánh tay buông thõng rũ rượi, mềm nhũn che đi đôi mắt.

Dung Nham ngồi trên chiếc sofa gần đó, mặt không chút biểu cảm, nốc từng cốc rượu mạnh.

Tần Tống mở cửa, vội vàng bước vào, đập vào mắt anh là cảnh tượng yên lặng

như vậy. “Tiểu Tứ…” Ánh mắt Dung Nham nhìn tới, Tần Tống cứng họng,

không thốt ra được nửa câu sau.

Kỷ Nam lập tức ngồi dậy, lắp bắp hỏi: “Mọi người đâu?”

Tần Tống do dự nhìn về phía Dung Nham, nếu anh biết Dung Nham ở đây, cho

thêm mười lá gan nữa chắc anh cũng chẳng dám mò tới. Con người anh hai

này, lúc bình thường thì hoà nhã, phong độ, nhưng lúc giận dữ thì đáng

sợ hơn bất kỳ ai. Đắc tội với đại ca, nhiều nhất cũng chỉ bị một trận

đòn, với anh ba thì bị mắng vài câu, nhưng với anh hai, không ai biết

mức độ điên khùng của anh ta đến đâu, không biết mới là đáng sợ. Lúc này Tần Tống vô cùng lo sợ.

“Tống, bọn Lý Nham đâu?” Kỷ Nam không

thèm đi giày, bước chân trần về phía Tần Tống, ấn vào vai anh lay mạnh.

Tần Tống bị Kỷ Nam hành hạ đến mất hồn mất vía, vội vàng khai: “Yến Hồi

nói, vẫn đang trong tay bọn nước ngoài kia. Yến Hồi không buôn vũ khí,

cũng không kết giao gì với bọn họ, hơn nữa… Tiểu Tứ, đừng lắc nữa được

không, em sắp nôn ra máu rồi đây này!”

Kỷ Nam buông anh ra, quay người cầm áo khoác rồi bước ra ngoài.

Tay chưa chạm đến cửa đã bị kéo mạnh ngược lại. Dung Nham siết chặt cô vào lòng, sắc mặt nghiêm nghị: “Tiểu Lục, ra ngoài!”

Tần Tống toát mồ hôi, chạy nhanh ra ngoài. Đừng nói là anh không có nghĩa

khí, kỳ thực họ đều biết, giữa anh hai và Tiểu Tứ luôn luôn có sự khác

biệt, Dung Nham chẳng bao giờ làm khó Kỷ Nam cả.

Kỷ Nam cựa quậy trong vòng tay Dung Nham. Dung Nham mặc kệ, cứ coi cô như con cún nhỏ trong lòng, hai tay ôm chặt không buông.

Sức phụ nữ dù gì cũng không lại được sức đàn ông, một hồi sau, Kỷ Nam không còn cựa quậy nữa, gục đầu vào ngực Dung Nham khóc tu tu.

“Anh

hai… anh để em đi đi! Xin anh đấy…” Kỷ Nam nắm lấy cổ áo anh, ngước nhìn anh thật đáng thương, đôi mắt to tròn rớm lệ, ngây thơ như chú nai con.

Trong lòng Dung Nham rất đau đớn, nhưng đôi tay vẫn không thả lòng: “Em nghĩ, anh không can em thì em có thể cứu được người à? Anh cả đâu?” Anh lấy

tay lau nước mắt cho cô. “Hơn nữa, Tiểu Tứ, lúc đó anh đã không ra tay

ngăn cản, bây giờ sao có thể phản ngược lại được?”

Kỷ Nam tuyệt vọng: “Tại sao? Anh cả đối phó với Phương Diệc Thành, sao lại phải liên luỵ đến anh ấy?”

Cô nghĩ tới Lý Nham giờ này không biết đang phải