
ng mắt liếc bạn một cái, cầm lấy ly trà
oán hận ngửa cổ uống, những chuyện buồn bực lại tìm đến.
"Không phải sao?" Vương Bách Quân cười hỏi, thấy hắn một ngụm uống
hết chén trà, liền lắc đầu, "Uy! Ngươi uống như vậy, sao có thể thưởng
thức trà ngon được."
"Hừ!" Hắn khẽ nói. "Ta xác định là bởi vì chức "Thái
Phó" mà tâm tình không tốt, nhưng chỉ là một phần."
"Ai nha! Chẳng lẽ là đúng như ta nói?" Vương Bách Quân bộ mặt bừng
tỉnh hiểu ra. "Ngươi là lo lắng thượng cấp cố ý đem cây "hồng
hạnh" trồng vào nhà ngươi, không chỉ phải hao tâm tổn trí cung cấp nuôi
dưỡng, còn phải lúc nào cũng đề phòng "hồng hạnh xuất tường", phải
không?"
"Bách Quân, lời nói này lần sau đùng có nhắc đến." Thịnh Vũ Hành phun
ra lời nói lạnh nhạt nhắc nhở. Cá tính của hắn vốn là không thích ở sau lưng
người khác đàm luận thị phi, cho dù Thấm Hinh công chúa không tuân thủ nữ tắc
như thế nào, kẻ thần tử cũng không phải có thể chỉ trích, có điều, hắn thật sự
lo lắng là hoàng thượng có ý tứ kia, nhưng là thật dư thừa.
"Biết rồi, ta cũng chỉ là ở chỗ này nói một chút, chỉ là lời đồn đãi,
ngươi đừng nghiêm mặt như vậy, cuộc sống như thế chẳng thú vị chút nào!"
Vương Bách Quân hiểu rõ tính cách người bạn tốt bèn khuyên nhủ.
"Chẳng lẽ lại muốn như ngươi, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, du sơn ngoạn
thủy, sống phóng túng mới thú vị?" Hắn khẽ chế giễu.
"Đương nhiên, người sinh ra phải biết tận hưởng niềm vui!" Vương Bách
Quân trở nên tính toán.
"Vậy lần sau nếu đám thê thiếp kia ở trong hậu viện nhà ngươi huyên náo,
không được an bình thì cũng đừng đến nhà của ta tránh nạn, cuộc sống này thật
thú vị ~~~!." Thịnh Vũ Hành đùa cợt cười nói. Hảo hữu chưa lập chính thất,
thê thiếp lại vô số, đều nhét vào hậu viện, bất cứ lúc nào cũng cần mở rộng,
cũng may mắn nhà hắn sản nghiệp lớn, đáp ứng cho nhiều nữ nhân như vậy tiêu
xài.
"Ai hừm! Sống là để hoan vui... dù sao cũng phải trả giá lớn một chút a!
Thiên hạ cũng không có ăn không cơm, để cuộc sống của ta vui vẻ, chỉ là trả
công cho một hậu viện an bình, đều xứng đáng cả." Vương Bách Quân mặt dày
cười, cũng không cảm thấy xấu hổ.
"Ngươi vui vẻ là được rồi." Đối với hảo hữu thông minh này, hắn chưa
bao giờ phải nói thêm cái gì, nhiều nhất cũng chỉ như hiện tại cùng nhau đùa
cợt một câu, dù sao mỗi người cuộc sống không giống nhau, bản thân có trách
nhiệm là tốt rồi.
"Ta là vui vẻ, nhưng ngươi có vẻ không vui!" Vương Bách Quân cười
nói.
"Có chí mà không được thể hiện, như thế nào vui vẻ được đây?" Thịnh
Vũ Hành thở dài. "Ta vốn tưởng rằng, dùng năng lực của ta, về văn có thể
cống hiến cho triều đình, cho dù làm Huyện lệnh cửu phẩm tép riu ta cũng không
quan tâm, chí ít cũng vì dân chúng mà dốc sức. Về võ, hoàng triều cùng Bắc quốc
quan hệ đang căng thẳng, chiến sự cũng cấp bách, ta có thể đến biên ải bảo vệ
biên cương, vậy mà..." Thịnh Vũ Hành lại ngửa đầu uống hết chén trà, càng
nghĩ càng bực mình.
"Động não chút đi! Công chúa năm nay đã mười sáu, sớm qua tuổi cập kê, ta
xem ngươi làm chức "Thái Phó" này cũng chẳng được bao lâu." Suy
luận này của Vương Bách Quân cũng đúng, chí có vấn đề là ai sẽ nguyện ý lấy
đây.
"Phải! Ta cũng là nghĩ như vậy, chính là ta vừa nghĩ tới có thể sẽ
phải..." Thịnh Vũ Hành lắc đầu, ngữ điệu như có như không, hai người trong
lòng đều hiểu rõ.
"Ta nói cũng chỉ là vui đùa, dù sao đối phương cũng là cành vàng lá ngọc,
hơn nữa còn là người được chiều chuộng, tuyển chọn phò mã, trừ bỏ nhân phẩm bản
thân và tài năng tài giỏi, gia thế cũng là một điều kiện lớn, ngươi một không
phải vương tôn, hai không phải quý tộc, hẳn là không nên buồn vì những chuyện
này chứ, ta nghĩ hoàng thượng là bởi vì thích ngươi, coi trọng ngươi, cũng tin
tưởng ngươi, nên mới cho ngươi đảm nhiệm chức Thái Phó cho công chúa, dù sao đó
cũng là công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, mọi thứ luôn luôn phải tốt
nhất." Vương Bách Quân nghiêng đầu cười nhìn người bạn tốt.
"Chỉ hy vọng là như thế." Thịnh Vũ Hành cũng thật tình mong là như
vậy, tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, mặt trời chiếu ánh chiều tà, mang cảnh
sơn thủy nơi xa xa đẹp không sao tả xiết. "Tử An hẳn là cũng đã trở
về!" Hắn nói nhỏ.
"Ừ, hẳn là cũng về rồi." Vương Bách Quân hơi nghiêng người hướng của
sổ nhìn đường cái dưới lầu, nhìn một hồi, bỗng dừng ánh mắt, đưa tay chỉ hướng
phía trước. "Có người vừa đến, ngươi xem hướng người kia đi tới, đó chẳng
phải là Tử An sao?"
Thịnh Vũ Hành quay đầu nhìn về phía sau, nhìn trong chốc lát, quả nhiên trông
thấy Lâm Tử An cùng người hầu của hắn đi bộ, còn hướng phía Tụ Hiền lâu đi lại.
Thu hồi tầm mắt, đột nhiên, ngã tư đường bên kia có một bóng dáng nhìn quen
quen tiến vào tầm mắt của hắn, hắn bỗng dưng nhảy dựng lên.
"Vũ Hành? Làm sao vậy?" Vương Bách Quân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về
phía hắn, không biết hảo hữu vì cái gì đang ngồi im lại nhảy dựng lên
Thịnh Vũ Hành há to miệng sau lại ngậm lại, trong lòng rất hoài nghi. Không!
Không thể nào là nàng, chỉ là thân hình rất giống mà thôi, cho dù tướng mạo cực
kỳ tương tự, cũng có