
thể là bởi vì khoảng cách xa mới sinh ra ảo giác, dù sao
nàng cũng là nữ nhân có địa vị tôn quý nhất Phượng Dương vương triều, làm sao
có thể mặc xiêm y đầy những miếng vá rách đi dạo phố, hơn nữa bên cạnh còn
không có hộ vệ hoặc cung nữ đi theo.
"Vũ Hành?" Vương Bach Quân lo lắng gọi một tiếng.
"Không có gì." Thịnh Vũ Hành phục hồi lại tinh thần, nhưng ánh mắt
vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang cước bộ nhẹ nhàng lại có chút nhanh nhẹn,
đợi bóng dáng kia càng lúc càng đến gần thì hắn rốt cục đã thấy rõ dung mạo đối
phương.
Xem ra tuy mặt hơi chút bôi đen, nhưng... Chết tiệt! Đúng là nàng —— Thấm Hinh
công chúa!
Hộ vệ của nàng đâu? Cung nữ của nàng đâu? Vì sao chỉ có một mình Thẩm Hinh công
chúa? Chẳng lẽ nàng cứ như vậy to gan lớn mật, dám tự mình xuất cung sao?
Hôm nay vừa mới cùng nàng nói chuyện, tuy là biết nàng phản đối, cũng đoán được
nàng không nghe theo, nhưng hắn vẫn cho rằng nàng ít nhất cũng chịu an phận một
thời gian, thật không nghĩ đến, mình bây giờ lại thấy nàng ở nơi phố chợ này.
Lúc này lại vẫn ở bên ngoài cung vui chơi, chỉ chút nữa cửa cung sẽ đóng, chẳng
lẽ nàng tính qua đêm ở bên ngoài?
Nàng rốt cuộc muốn đi đâu? Trong đầu suy nghĩ cái gì?
Hắn nắm chặt tay. Quên đi, cái này không liên quan đến hắn!
Thấm Hinh công chúa muốn thế nào đều không cùng hắn quan hệ, hắn chỉ là phụ
trách nàng mỗi ngày buổi sáng hai canh giờ dạy học, còn lại cùng hắn không quan
hệ!
"A? Vũ Hành, ngươi muốn đi đâu?" Vương Bách Quân kinh ngạc đứng lên,
thò ra ngoài cửa sổ, hướng muốn phóng ra ngoài cửa sổ, giây lát bóng lưng Thịnh
Vũ Hành đã đi xa, lại trông thấy Lâm Tử An cũng vừa đến, đứng ở dưới lầu cửa
lớn nhìn qua Thịnh Vũ Hành đi xa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai người nhìn
nhau, Lâm Tử An chỉ chỉ Thịnh Vũ Hành ý hỏi tại sao lại chạy đi như vậy, Vương
Bách Quân cũng chỉ có thể lắc đầu nhún vai, hai người đáy mắt đều là nghi hoặc.
Thịnh Vũ Hành đương nhiên nghe thấy hảo hữu kêu gọi, tuy rằng trong lòng năm
lần bảy lượt tự nói mình và công chúa ở bên ngoài nói gì làm gì đều không quan
hệ tới hắn, nhưng hai chân lại không thể kiểm soát.
Hắn đáy lòng cũng rất hoang mang tại sao lại có hành vi đuổi theo, không phải
nói không liên quan tới chuyện của hắn sao? Hắn đuổi theo như vậy rốt cuộc là
vì sao?
Bước chân không ngừng lao tới phía trước, Thịnh Vũ Hành đối với hành vi của
chính mình nghĩ mãi cũng không thông, cuối cùng cũng tìm được một lý do thích
hợp —— đó là chức trách.
Đúng vậy, hắn đã là Thái Phó của Thẩm Hinh công chúa, đối với nàng phải có
trách nhiệm, hành động của nàng cũng trong phạm vi dạy dỗ của hắn, thậm chí hắn
cho rằng, đây mới là mong muốn quan trọng nhất của hoàng thượng, hơn nữa theo
tính cách của hắn, xác thật không thể mặc kệ mà ngồi nhìn.
Còn nữa, nếu như Thấm Hinh công chúa không thể hồi cung trước khi cửa cung đóng
lại, vì bên ngoài qua đêm..., nhất định sẽ chậm trễ thời gian giảng dạy ngày
mai.
Đúng, động cơ của hắn rất hợp lý, lý do cũng rất đầy đủ.
Đuổi theo phương hướng của nàng, chỉ chốc lát sau liền trông thấy bóng dáng của
nàng quẹo vào trong một cái ngõ nhỏ.
Hắn nhíu nhíu mày, khu vực này không phải là nơi đàng hoàng, nàng đường đường một
công chúa được sủng ái nhất Phượng Dương vương triều, còn đến nơi này làm cái
gì?
Hắn bước theo nhanh hơn, quyết định không thể để cho nàng ở nơi này làm loạn!
Đi theo nàng quẹo vào ngõ nhỏ, đi đến cuối ngõ, nhìn thấy nàng đứng trước một
cái cửa nhỏ, giơ tay lên định gõ cửa.
Hắn lao nhanh về phía nàng, bắt lấy tay của nàng.
"A?" Phượng Phán Nguyệt cả kinh, theo bản năng quát to một tiếng,
liền bắt đầu giãy dụa.
"Công chúa!" Thịnh Vũ Hành khẽ quát một tiếng.
Phượng Phán Nguyệt cảm thấy rùng mình, nghe thấy đối phương xưng hô với mình
như vậy, nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, vừa nhìn thấy,
không khỏi kinh ngạc mà mở to mắt.
"Thịnh Thái Phó?" Nàng kinh ngạc hô, vốn tưởng rằng gặp cướp, không
nghĩ tới lại là hắn.
"Làm sao ngươi lại ở chỗ này?"
Thịnh Vũ Hành thấy nàng không giãy dụa nữa, liền lập tức buông nàng ra, thối
lui một bước.
"Những lời này hẳn nên là thần hỏi công chúa mới đúng." Hắn cảm thấy
trong bụng có một trận hỏa thiêu càng lúc càng lớn, hắn muốn biết công chúa tới
đây với mục đích gì, nhưng nơi này không phải chỗ nói chuyện tốt. "Rời
khỏi nơi này rồi nói sau."
"Không được, ta còn muốn tìm người." Phượng Phán Nguyệt lắc đầu, thấy
Thịnh Vũ Hành đứng chắn trước cửa, nàng nhíu nhíu mày "Thịnh Thái Phó xin
nhường bước."
Thịnh Vũ Hành nhíu mày trừng mắt nàng "Ngươi có biết sau cánh cửa này là
nơi nào không?"
"Đương nhiên biết rõ!" Chẳng phải là một gian nhà sao, người nàng
muốn tìm nghe nói đang ở chỗ này.
Thịnh Vũ Hành tuy trên mặt bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại cực kì kinh ngạc. Nàng
cũng biết rõ đây là một tiểu quan quán?
Hắn sớm biết là do Vương Bách Quân giao du với đủ loại người nói cho hắn biết,
không nghĩ tới công chúa trong thâm cung cũng biết?
Nghĩ đến nàng nói là tới nơi này tìm người, đáy mắt hắn hiện lên một tia khinh
thườ