
n
trước càng nghiêm trọng, vì thế cô đã ở tình trạng rất quen thuộc với bác sĩ,
cả hai cùng cằn nhằn anh.
Bởi vì bác sĩ đã căn dặn,
bảo anh tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, hơn nữa phải để ý đến việc ăn
uống, vì thế dưới ánh nhìn chằm chằm của cô, anh đành gọi điện xin nghỉ phép.
Mà mấy ngày nay, cô đều đến nhà anh, giúp anh chuẩn bị ba bữa, việc duy nhất
anh cần làm, chính là ngoan ngoãn nghỉ ngơi… Oh, đúng rồi, còn phải ăn hết thức
ăn mà cô chuẩn bị.
Cô mang đến một đống DVD,
những khi anh tỉnh, cô liền cùng anh xem; khi anh ngủ, cô ngồi bên giường đọc
sách, chuẩn bị cho kì thi giữa kì, có lúc thì lau nhà, giặt quần áo, tóm lại,
cô luôn có cách để tìm việc làm cho mình.
Cô không chỉ quan sát
anh, không để cho anh đi ngủ muộn, không cho anh ăn qua loa, còn không để cho
anh quá mệt mỏi…
Anh không thích bị ràng
buộc, mà cô lại hạn chế anh không ít việc, nhưng đến nay anh chưa từng từ chối.
Anh lo là cô lúc nào cũng
ở đây, vậy kì thi thì phải làm sao? Sinh viên không phải mượn vở nhau chép bài,
thì cũng là trao đổi đề thi những kì trước, cùng giảng viên chơi trò đấu trí…
Cô ấy không tham gia sao?
Cô vẫn cười cười nói:
“Không sao, không sao. Không thành vấn đề.”
“Thật không?”
“Ah, xem thường em vậy!
Thế này đi, chúng ta làm một giao ước, nếu kết quả không tốt, bổn cô nương mặc
cho anh sai khiến, còn nếu kết quả tốt?”
“Em muốn cái gì?” Đừng
nói là chơi anh một vố gì chứ.
“À, em nghĩ xem… Có rồi!
Anh mời em đi xem phim” Cô chưa từng cùng anh ra ngoài chơi mà. Cô có thể vụng
trộm cho rằng đấy là lần hẹn hò đầu tiên của hai người, cho dù không phải do
anh tự nguyện.
“Chỉ như vậy?” một việc
quá dễ dàng, chỉ cần cô nói một tiếng, anh cũng sẽ đi cùng cô.
“Còn muốn mua bỏng ngô”.
“….Hả?” Có cần phải nói
với vẻ mặt vui mừng đến thế không?
“À, có thêm một cốc Coca
nữa thì tốt”
“…”
Sự thật chứng minh, quả
nhiên anh không cần lo lắng, mặc dù không cùng các bạn trao đổi đề thi thì
thành tích của cô vẫn rất tốt.
“Vậy còn anh, kiểm tra
thế nào?” năm thứ tư rồi, nếu còn bị dính môn nào phải học lại thì rất phiền
phức.
Anh nhướng mày, không nói
lời nào.
“Gớm, thật kiêu ngạo.” Vẻ
mặt đó thể hiện rõ rằng: “Còn phải nói sao?”
“Này, có một chuyện em để
trong lòng đã rất lâu, vẫn muốn hỏi anh, nhưng không biết phải nói thế nào…”
“Ừ?”
“Hỏi điều này… thật sự
xấu hổ…”
“Em nói thử xem” chuyện
gì, mà lại khó nói như vậy?
“Nhưng đôi khi phải nghĩ
cho cảm nhận của người khác, em sợ nói ra sẽ khiến anh thấy bối rối xấu hổ…”
“…” vẻ mặt của anh dần
trở nên nặng nề.
“Nếu, em nói là nếu, nếu
anh không muốn trả lời cũng không sao, nhưng đừng, đừng có không để ý tới em
nha …”
“Em…” giọng nói căng
thẳng. Cô ấy sẽ không…
Trong lòng có chút bất
an, bản năng đã dự đoán được điều gì đó, thậm chí muốn mở miệng để ngăn cản…
“Vậy em hỏi đó…” dừng một
chút “Môn Thống kê của anh, cuối cùng có bị rớt hay không?”
Bầu không khí im lặng
cứng nhắc trong 10 giây.
“Em đã bảo cái này rất
khó nói mà!”
“…” nhìn cô chằm chằm.
“Em đã nói anh sẽ lúng
túng, ngượng ngùng mà”.
“…” vẫn không nói gì.
“Em đã nói anh sẽ không
trả lời, xem đi, em đã đoán đúng, anh nhìn em như vậy”.
“…” hít vào, sau đó thở
ra. “Nói đúng rồi đó, tôi cực kỳ không muốn để ý tới em!” Quay đầu, bỏ đi.
Phía sau mơ hồ nghe thấy
tiếng cô lẩm bẩm: “Rớt thì rớt, cần gì phải thẹn quá hóa giận như vậy …”
Anh làm bộ không nghe
thấy.
Sau đó, 3 phút qua đi,
anh nghe thấy một tiếng cười rất lớn.
Anh luôn tưởng rằng hai
người sẽ mãi mãi là bạn tốt, có thể xem nhau như bạn bè, tâm đầu ý hợp. Cô luôn
tưởng rằng bọn họ có thể đùa cợt thoải mái, tình cảm sẽ có tiến triển lớn, một
ngày nào đó, anh sẽ dần dần yêu cô… Đúng vậy, họ tưởng như thế.
Cho đến ngày hôm đó. Chỉ
là một cuộc điện thoại, đã nghiền nát tất cả cái gọi là “tưởng”.
Hai người đã hẹn là cùng
nhau đi xem phim, thực hiện lời hứa của anh.
Sáng sớm cô đã dậy sửa
soạn tươm tất, đi đến nhà anh, cô sẽ lôi anh ra khỏi giường trong tình trạng
còn mơ mơ màng màng!
Thời tiết thoáng chuyển
lạnh, cô không quên chuẩn bị một ít trà táo đỏ tốt cho dạ dày, mang theo bữa
sáng đến cùng ăn với anh, ngay khi họ chuẩn bị rời nhà, điện thoại trong túi
anh bỗng đổ chuông.
Cô thấy rõ sự thay đổi
trên nét mặt anh, động tác nhận điên thoại có chút cứng nhắc …
“Tuệ… Em muốn tới? Nhưng
mà… Em đang ở trên đường sao?” anh liếc nhìn Lạc Thải Lăng đứng bên cạnh, miệng
không thể thốt ra câu từ chối. “Không, anh không thấy phiền gì hết, em nghe lầm
rồi, không nên suy nghĩ bậy bạ…Em đang ở đâu?… Được, anh biết, lát nữa anh đi
đón em!”
Ngắt điện thoại, anh nhìn
sang cô, mà cô, từ anh mắt áy náy của anh, đã hiểu tất cả.
“Thải Lăng, tôi…”
“Có người tìm anh?” khi
điện thoại vang lên, trong mắt anh có sự phức tạp, cũng có tình cảm mãnh liệt,
khiến cô có thể nhận ra trong nháy mắt…
Anh gật nhẹ đầu.
“Anh phải đi?” Tim, đang
run rẩy, cô vẫn ôm một tia hy vọng, có lẽ anh…
“Thực xin lỗi, Thải Lăng,
chúng ta hẹn ngày khác, được không?..”
Tia hy vọng mỏng manh
cuối cùng