XtGem Forum catalog
Nợ Em Một Hạnh Phúc

Nợ Em Một Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322644

Bình chọn: 8.5.00/10/264 lượt.

hấy em đến đây”. Đã ba tuần rồi, kể từ sau hôm Quan Nghị bị đau dạ dày,

cô không cùng anh đi làm, không đeo bám theo anh suốt ngày nữa. Chị ta còn

tưởng rằng pho tượng ngốc nghếch kia đã chọc giận cô rồi, thì ra là trực tiếp

thăng chức bà chủ vào được nhà anh.

“Không phải đến đây rồi

sao? Ăn bánh nè…” cười ngọt ngào, đưa bánh rán mật ra.

“Vẫn là em làm cho người

ta yêu mến.” Cô gái ở cửa hàng cười khen. Cô gái này đúng là am hiểu lòng

người, lòng dạ sắc sảo thông minh làm cho người ta yêu thương đến tận đáy lòng,

nào giống bức tượng bên cạnh kia chứ… quen biết nhau cả năm trời nhưng chưa

uống được của anh ta một ngụm trà, số lần nói chuyện thôi cũng đã hiếm rồi,

chính xác mà nói thì anh ta hoàn toàn không biết thế nào là “nói chuyện phiếm”.

Theo ánh mắt của chị ta,

Lạc Thải Lăng tiến lên, làm nũng nhỏ nhẹ nói: “Đừng như vậy mà, chị Vương, tính

tình anh ta vốn đã thế, chị thông cảm đi, chiếu cố anh ta một chút”.

Không thể nói là anh ta

không biết điều, chỉ là anh ta quá lãnh đạm, không bận tâm đến việc làm quen,

không làm thân để tạo mối quan hệ, cũng không để ý đến cảm nhận của người khác,

như vậy thôi!

“Anh ta là gì của em vậy,

sao cứ bênh chằm chặp thế”. Đến người ngốc cũng biết là cô đang tạo mối quan hệ

dùm Quan Nghị. Ý tốt này, e là không biết pho tượng kia có hiểu cho hay chăng.

“Là nạn nhân. Ai bảo em

đụng phải anh ta, nợ anh ta.”

Nạn nhân? Một tai nạn nhỏ

từ tám trăm năm trước, ai còn nhớ rõ? Nói những lời này mà cũng không sợ cắn

trúng lưỡi. “Là như vậy thật sao?” mỉm cười ngờ vực nhìn cô, cô thấy vậy, cười

và nháy mắt mấy cái rồi quay người đi.

“Quan Nghị, không cần

vội, trên bàn có bánh rán mật, ăn một chút trước đi đã.”

Anh ngẩng lên, nhìn cô

một cái. “Chờ một chút”, lại cúi đầu sửa sang lại bảng báo giá bảo trì.

“Nào nào nào. Tôi giúp

anh làm, anh mau ăn đi”.

Ý cười trong mắt cô gái ở

cửa gàng càng nhiều. Tốt lắm, ngay cả thói quen không ăn gì ngoài bữa ăn chính

của anh ta mà Tiểu Lăng cũng thay đổi được, xem ra sớm muộn gì hai người cũng

thành đôi.

“A!”, Quan Nghị mới đi

khỏi không bao lâu, chợt nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của cô, đang muốn cắn một

miếng bánh, anh lấy làm lạ mà quay đầu lại, chỉ thấy cô trừng mắt nhìn mấy tờ

giấy, vẻ mặt như gặp ma.

“Anh, anh… Đây là anh

viết?”

Đột nhiên như hiểu ra

chuyện gì, anh không được tự nhiên mà dời mắt đi.

Cô chạy tới trước mặt

anh, nhìn anh, hỏi lại lần nữa: “Anh viết?”

Trước kia không chú ý

tới, chữ viết này hết sức quen thuộc…

Bản ghi chép kia, cô đọc

đi đọc lại vô số lần, thực tế liếc mắt một cái là có thể nhận ra, nếu cô sớm

nhìn thấy, sẽ không đến bây giờ mới phát hiện ra.

Biểu hiện của anh rất khả

nghi, làm cho cô càng thêm chắc chắn là mình đoán đúng.

Chạy đi lấy túi, lục bản

ghi chép ra đối chiếu. Giống, thực sự rất giống…

“Tôi không nhầm, đúng

không?”

“…” không nói gì. Cô nhớ

rõ nét chữ, hơn nữa nhìn vài chữ ít ỏi mà đã nhận ra, thật là bất ngờ. “Quan

Nghị”, cô nói to hơn.

“Có chuyện gì vậy, Tiểu

Lăng?”, cô gái ở cửa hàng không rõ sự tình nên cho rằng anh đã viết gì đó không

thể tha thứ, cầm lại xem, chính là mấy bảng báo giá tình hình hư hỏng, sao cô

lại phản ứng mạnh như vậy?

Quan Nghị, chính là cái

người chí tình chí nghĩa, kẻ si tình bao lần làm cô cảm động, xúc động kia! Cô

vẫn nhớ, hy vọng một ngày có thể gặp được người ấy, không nghĩ rằng, người ấy

đã sớm ở bên cạnh.

“Anh thực sự không nói!”,

cô lên án.

Khi tâm trạng của cô

không tốt, ngồi dán lại bản ghi chép, rõ ràng anh ta biết, vậy mà không nói cho

cô.

Thảo nào, thảo nào lúc ấy

anh ta nói những lời như thế…

Đợi nửa ngày, cuối cùng

anh cũng nói: “…Vậy, cô có muốn đưa nó cho tôi?”

Cô thiếu chút nữa hộc

máu.

“Anh chỉ muốn nói vậy?

Muốn tôi trả lại cho anh?” cô nghiến rang.

“….Nếu cô có thể…” những

thứ này để cho người ta thấy thì thôi đi, còn nhớ rõ tới nỗi nhận ra cả nét

chữ, ai còn có mặt mũi sống tiếp chứ?

“Anh nghĩ hay vậy. Cái

này là tôi bỏ tiền ra mua, nó là của tôi, tôi không trả, anh có thể làm gì?”

Mặc dù, cô vốn đã nghĩ là sẽ trả lại anh, nhưng phản ứng của anh thực sự …

Tâm trạng chờ mong, hưng

phấn đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, anh cư nhiên bình thản mà ném cho cô

mấy chữ này, cô cảm thấy bực bội.

Không trả, không trả,

không trả, cô sẽ không trả, cho anh tức chết!

“…Quên đi!” ngoan ngoãn

mà chấp nhận sự thật.

“Quên đi? Họ Quan kia,

anh lặp lại lần nữa xem?” anh không thể có chút cảm xúc đặc biệt nào sao? Cô

sắp bị vẻ vô cảm của anh chọc tức chết rồi.

Là cô nói là không trả,

anh không thể giành nó đi. Anh không hiểu cô tức cái gì?

“Anh, anh! Quan Nghị, anh

đúng là đồ không có não mà!” ngay cả những người thần kinh thép cũng sẽ bị anh

ta làm đứt mạch máu não! Cô tức giận mà dậm chân, quay người bước đi.

“Lần này…” cô gái ở cửa

hàng nhìn theo bóng dáng cô, lẩm bẩm nói: “Anh lại làm gì chọc tới cô ấy?”

Nhìn vẻ mặt Quan Nghị còn

mù mịt hơn cả cô… “Thôi đi, có hỏi anh cũng như không. Không hy vọng gì vào một

pho tượng mang hình dáng của người!”

“…” không nói gì.