
———-
Sáng sớm mở mắt ra, với
tay tắt đồng hồ báo thức, bữa sáng đã được đặt ở vị trí cố định, chưa đầy ba
phút, một khuôn mặt ló vào từ cửa: “Đồng hồ kêu rồi kia, dậy đi, tôi đang pha
nước trái cây, mau rửa mặt chải đầu rồi ra ăn”.
Nhìn bánh mỳ nướng trên
bàn, rồi nhìn đến nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp kia, trong tay còn cầm nửa
quả cam, đầu óc Quan Nghị chợt ngây ngẩn.
Không phải ngày hôm qua
cô… rất tức giận sao?
Một người đang tức giận
với anh thì sẽ không chuẩn bị bữa sáng, còn tươi cười gọi anh rời giường chứ?
Hay là… anh nhầm, cô không hề không vui?
Dường như luôn là thế, dù
cho trước đó cô không vui vẻ nhưng ngay sau đó vẫn mang vẻ mặt tươi cười xuất
hiện trước mặt anh, vẫn thân mật chăm sóc như trước, giống như việc tranh cãi
chưa từng xảy ra, quan tâm đến sức khỏe của anh hơn là cơn giận nho nhỏ kia.
Mặc dù anh luôn không
đuổi kịp suy nghĩ của cô, vĩnh viễn không biết được mình đã phạm phải điều tối
kị nào của đại tiểu thư.
Cho dù anh đã quen với
việc một mình, không biết từ khi nào đã chấp nhận để cô làm bạn, đã quen có cô
bên cạnh, anh phải thừa nhận, cô quả thực là một người bạn tri kỉ.
Từng chút từng chút một,
cô đã bất giác dung nhập vào cuộc sống của anh quá sâu, biết rõ giờ giấc, sở
thích, tính tình của anh, biết anh để chìa khóa ở dưới bồn hoa trước cửa, ngầm
đồng ý cho cô tự do ra vào, đôi lúc còn bỏ đồ cũ đi, thay đồ mới vào trong cái
tủ lạnh của anh.
Cô nấu ăn không thực sự
quá ngon, người nào kén ăn còn có thể khó nuốt, nhưng anh cũng không có yêu cầu
cao đối với việc ăn uống, ăn một vài lần là quen với hương vị thức ăn của cô
nấu; đôi khi về quá muộn, cô sẽ gọi điện cho anh đi đón, sau đó nghỉ ngơi ở nhà
anh một đêm…
Thường xuyên lui tới như
vậy, không tính là quen sơ chứ?
Anh nghĩ, thậm chí còn
tốt hơn cả bạn bè bình thường.
“Mới sáng sớm mà ngây
ngẩn cái gì vậy?” năm ngón tay quơ quơ trước mắt anh. Đợi mãi không thấy anh đi
ra, Lạc Thải Lăng bèn bưng cốc nước trái cây vào trong phòng.
Anh ngẩng đầu. “Ngày hôm
qua cô tức giận cái gì?”
“Hả?” cô cảm thấy hơi bất
ngờ. Biết hỏi rồi sao, trước kia thậm chí anh còn không nghĩ đến việc phải hỏi.
Thế này có nghĩa là anh
cũng có để ở trong lòng sao? Không hề cho rằng cô là nhân vật phụ có hay không
cũng được?
Thật vui mừng.
“Tại sao cô tức giận?”,
không thấy cô trả lời, anh không lấy làm phiền mà hỏi lại lần nữa.
Vì sao tức giận? Ngày hôm
qua sau khi thở phì phì rời đi, cô cũng tự hỏi như vậy.
Bởi vì anh vẫn thờ ơ như
không có chuyện gì khiến cô thấy nhiệt tình của mình thật ngu ngốc? Hay là….
đột nhiên ngộ ra rằng anh không có chút cảm giác nào với cô, chỉ coi cô là một
người bạn đơn giản đến không thể đơn giản hơn… Oh, không, thậm chí thực sự
không được coi là bạn.
Đồng thời cô nhớ tới, nếu
Quan Nghị là chủ nhân của bản ghi chép đó, cũng có nghĩa là trong tim anh có
một cô gái, yêu rất sâu nặng, không thể tự kiềm chế, còn từng khiến cô thấy
thương tiếc, cơ hồ là động lòng.
Đúng vậy, cô động lòng.
Từ lúc chủ nhân bản ghi
chép còn là một người xa lạ chưa từng gặp thì cũng đã thu hút cô. Một khi đã
biết rồi, đồng thời trở thành một chàng trai sờ sờ ngoài đời, tình cảm còn ái
muội khó hiểu thì cô hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, trái tim đắm chìm
khiến cô cũng không thể tự chủ được…
Nhưng mà … đây lại là một
chàng trai đã có người trong lòng, thật đau đầu.
“Quan Nghị, tôi đang hỏi
anh đó”.
“Hả”, há mồm đang muốn ăn
bữa sáng, câu nói của cô làm anh bỏ bánh mỳ nướng xuống, chăm chú lắng nghe.
“Anh ăn đi, không cần
thiết phải nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi…”
Anh gật đầu, bắt đầu ăn
sáng, cho đến khi bánh mỳ nướng với trứng chỉ còn một phần ba, cô mới chần chừ
mở miệng: “Quan Nghị, bây giờ anh có thích ai không … Ý tôi là, anh vẫn yêu cô
ấy sao?”
Động tác cứng đờ, bánh mỳ
nướng đột nhiên mất đi hương vị, anh cố nhai, cố nuốt.
Lạc Thải Lăng cười khổ,
xem ra, vẫn còn rất quan tâm…
“Chuyện này, nếu… tôi nói
là nếu, nếu có ngày có cô gái khác thích anh, anh sẽ suy nghĩ mà chấp nhận
chứ?” dù sao, tình cảm kia cũng đã làm anh thấy cay đắng khôn xiết…
“Nếu?” đột nhiên nhắc tới
điều này, chỉ là đơn thuần là ý nghĩ nhất thời thôi sao? “Nếu là vấn đề giả
định, tôi không thể trả lời”.
“Vậy nếu giả sử là tôi
thì sao?” nín thở mà hỏi.
“…” Anh buông cốc thủy
tinh xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Không buồn cười”.
Ai nói đùa với anh ta
chứ, thật muốn lấy cốc đập cho anh ta một phát.
“Suy nghĩ chút đi, chỉ là
giả định thôi mà, Quan Nghị”.
Anh nghiêng đầu nhìn cô,
như đang suy nghĩ về ý nghĩ cố chấp khác thường của cô, truy hỏi rốt cuộc
nguyên nhân là gì. “Cô bị làm sao vậy, Thải Lăng?” Cô thật sự rất quái lạ, làm
anh thấy mơ hồ… nói đúng hơn, anh chưa bao giờ hiểu nổi cô.
Lạc Thải Lăng ỉu xìu hạ
vai “Quên đi, quên đi, coi như là tôi chưa có hỏi.”
Bộ dạng ủ rũ của cô, anh
nhìn, trong lòng có cảm giác là lạ. Cô luôn luôn tự tin rạng ngời, nụ cười rực
rỡ, làm cho tâm trạng người khác cũng cảm thấy tốt hơn…
Cô xoay người đi vài
bước, lại