
xem một lượt rồi lựa hai ngôi mộ đại đại cát,
một cái nghe nói có thể khiến con cháu thịnh vượng, một cái lại giúp cho phát
tài phát lộc. Ông Nhiếp Đông Viễn nói: “Lấy cái con cháu thịnh vượng ấy, người
chết rồi còn lấy tiền làm gì.”
“Là đời sau phát tài phát lộc, sự nghiệp của con cháu rất hưng thịnh.” Thầy
phong thủy cười nói, “Nhưng cái con cháu thịnh vượng kia cũng tốt, đông con
nhiều cháu dồi dào phúc lộc.”
“Tôi cũng chằng trông mong gì nhiều con nhiều cháu, không bị tuyệt tự là may
lắm rồi”. Ông Nhiếp Đông Viễn có quyết định rất nhanh, chỉ luôn ngôi mộ đó,
“Chọn cái này đi.”
Thư ký đi theo người của phòng quản lý nghĩa trang quẹt thẻ trả tiền, ông
Nhiếp Đông Viễn ngồi xuống ghế đá dưới bóng cây nghỉ ngơi, Nhiếp Vũ Thịnh tay
cầm chai nước, im lặng quan sát các hàng bia mộ được xây ngay ngắn thẳng hàng.
Đột nhiên, ông Nhiếp Đông Viễn lên tiếng: “Con gọi điện hỏi xem kết quả xét
nghiệm sinh thiết đã có chưa.”
Nhiếp Vũ Thịnh vốn là người trầm tĩnh, vậy mà lúc này cũng phải giật thót
mình, quay lại nhìn ông.
“Bố đã sống đến từng này tuổi rồi, mấy trò đó của các cậu làm sao qua mắt
được bố? Lấy máu? Lấy máu có ai lấy ở bụng không? Đấy rõ ràng là xét nghiệm sinh
thiết! Không cần phải giấu bố, nói đi xem nào, là gan hay mật?”
“Ngày mai mới có kết quả.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Đợi có kết quả rồi tính
sau.”
Ông Nhiếp Đông Viễn im lặng một lát mới nói: “Bố cũng chẳng trông mong gì con
sẽ về công ty, tiếp quản công việc của bố. Con cháu khắc có phúc của con cháu,
ngày bé bố sống khổ cực quá, trong nhà có bảy, tám anh em, đến khoai lang cũng
không có mà ăn. Vì thế hồi còn trẻ bố lao vào kiếm tiền, cứ nghĩ rằng có tiền
rồi mới có thể tạo điều kiện tốt cho con cái, khiến cho con được hạnh phúc. Kết
quả thì sao, công việc quá bận rộn, thành ra lại không chăm sóc được cho con. Bố
biết thực ra trong lòng con rất hận bố, đến tuổi này, bố cũng nghĩ thông rồi.
Con muốn làm gì thì cứ làm, nhưng chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, con không cần
phải giận bố như thế, đến bạn gái cũng không chịu kiếm lấy một cô. Bố mà chết đi
để lại con một mình thui thủi, thì xuống dưới suối vàng, bố làm sao mà ăn nói
với mẹ con đây?”
Nhiếp Vũ Thịnh im lặng bóp bóp chai nước đến nỗi méo cả chai lúc nào không
hay.
“Con bé Đàm Tĩnh đó cho dù có ngàn cái tốt, vạn cái tốt....”
“Con chẳng thấy cô ta có gì tốt.” Nhiếp Vũ Thịnh ngắt lời ông, “Bố không cần
phải nói nữa, con sẽ kiếm một cô bạn gái.”
“Cứ nhắc đến con bé đó là con không vui, con đừng tưởng rằng chuyện ngày xưa
bố không biết tí gì, con không chịu quên chuyện quá khứ thì cho dù có tìm một cô
gái để kết hôn, cũng không thể lâu dài được. Con cũng không cần phải vì mấy lời
này của bố mà vơ đại một cô để kết hôn. Bố hy vọng con được hạnh phúc, chứ không
phải vì chiều lòng bố mà tùy tiện với hôn nhân của mình. Như vậy không công đối
với con, mà cũng không công bằng với vợ tương lai của con. Nghe lời bố nhé, con
trai, hãy quên con bé đó đi, chuyện ngày xưa đã qua từ lâu rồi.”
Đúng vậy, chuyện ngày xưa đã qua từ lâu rồi, dù anh day dứt mãi khôn nguôi,
cũng chỉ khiến mình buồn thêm mà thôi. Nhiếp Vũ Thịnh trầm lặng nhìn gió lùa qua
mấy cây tùng mọc giữa nhưng tấm bia mộ, mấy hàng cây rung rinh trong gió, như
một hàng vệ binh chỉnh tề, bảo vệ nơi an nghỉ yên tĩnh này.
Dù đổi ca với đồng nghiệp nên sau khi rời nghĩa trang, anh không về cùng xe
với ông Nhiếp Đông Viễn. Nhìn ông đi về phía chiến Mercedes, Nhiếp Vũ Thịnh thấy
bóng bố vừa già vừa mệt mỏi. Có lẽ vì nhưng lời vừa rồi của bố, cũng có lẽ vì
báo cáo sinh thiết còn đang chờ kết quả đó, khiến anh cảm thấy vừa bất lực vừa
thương cảm.
Trên đường lái xe về, di động của anh đổ chuông, là một số điện thoại lạ,
Nhiếp Vũ Thịnh không nghe, nhưng lại nghĩ có thể là một bệnh nhân nào đó, nên
lại nghe máy: “Xin chào, tôi là Nhiếp Vũ Thịnh.”
Đầu dây bên kia mãi không có tiếng đáp, anh cứ tưởng người ta gọi nhầm số,
đang định tắt máy thì bỗng nghe thấy tiếng nói ngập ngừng: “Bác sĩ Nhiếp...”
Anh ngây người, không ngờ lại là Đàm Tĩnh, cô có vẻ rất sợ anh tắt điện
thoại, vội vàng nói: “Bác sĩ nói chiều nay có thể đến phòng làm việc của bác sĩ,
nhưng y tá nói bác sĩ đổi ca với người khác...”
Chiều nay, anh đã hẹn với Đàm Tĩnh nói chuyện về phương án tài trợ chết tiệt
đó, nhưng ông Nhiếp Đông Viễn bỗng nhiên bị bệnh khiến lòng anh rối cả lên, bèn
nhận lời cùng bố đi xem mộ, quên mất chuyện này.
“Xin lỗi, tôi quên mất.”
Giọng anh lạnh lùng mà lịch sự, Đàm Tĩnh cũng không chắc liệu có phải anh cố
tình né tránh mình hay không, nhưng chuyện đã đến nước này, bí quá đành hóa liều
mà thôi. Cô hỏi: “Thế hôm nay bác sĩ có đến bệnh viện nữa không? Hôm nay tôi xin
nghỉ để qua đây, nếu đổi sang ngày khác, e rằng khó mà xin nghỉ được lần
nữa.”
Từ bao giờ, cách xưng hô của cô lại chuyển từ “anh” sang “bác sĩ” vậy? Trong
lòng anh chỉ có một nỗi buồn vô bờ bến, vừa nãy lúc còn ở nghĩa trang anh còn hạ
quyết tâm quên đi tất cả những gì trong quá khứ, bắt đầu lại từ đầu. Ấy vậy mà
chỉ mới vừa chốc lát, cô lại