
đến cả Thư ký Trương bên cạnh ông cũng biết,
quan hệ giữa Chủ tịch và con trai hệt như một sợi dây đàn, hơi căng một chút,
tâm trạng của Chủ tịch cũng tốt hơn.
Thư ký Trương nhanh chóng bước vào phòng làm việc của ông Nhiếp Đông Viễn,
báo với ông rằng Nhiếp Vũ Thịnh chủ động gọi điện thoại đến, nói tối nay muốn về
nhà ăn cơm.
Nghe thấy câu này, Ông Nhiếp Đông Viễn không hề tỏ vẻ vui mừng, ngược lại còn
cười khẩy nói: “Thằng ranh này, không chừng lại có chuyện gì muốn tranh đấu với
tôi, nên lùi một bước để tiến hai bước. Lừa cho tôi mắc bẫy đây.”
Thư ký Trương cười khổ: “Tiểu Nhiếp cũng chỉ là không chịu tìm bạn gái, không
chịu lấy vợ mà thôi, ngoài chuyện này ra có gì để tranh đấu đâu.”
“Tôi bảo nó về công ty đi làm, bệnh viện có gì tốt đâu, mệt đến chết đi được,
đứng mổ cả nửa ngày, kiếm được mấy đồng? Sáng nay trông nó tái ngắt như con cá
chết ấy, ngồi trên ghế cũng ngủ được.”
“Dù sao thì về nhà dùng cơm cũng là chuyện tốt mà”, Thư ký Trương ảo não,
tính khí Tiểu Nhiếp đã bướng bỉnh, Chủ tịch Nhiếp lại càng đa nghi, con trai
không để ý đến thì ông không vui, con trai quan tâm đến ông, ông lại nghi ngờ có
âm mưu gì. Sống như hai bố con nhà này thật mệt mỏi nhất trần đời. Có điều Thư
ký Trương là nhân kem kẹp giữa hai miếng bánh bích quy, đành phải nói giúp cho
cả hai bên, “Tiểu Nhiếp có cứng đầu thế nào đi nữa, chẳng qua cũng chỉ là Tôn
Ngộ Không, làm sao thoát khỏi bàn tay của chú được. Cậu ấy giở trò gì thì tối
nay ăn cơm chú nghe qua là biết ngay.”
Ông Nhiếp Đông Viễn có vẻ xuôi xuôi, nghĩ lại thì cậu con trai này của mình
tuy bướng bỉnh nhưng thực ra con người lại rất đơn giản, đúng kiểu con mọt sách,
trước mặt mình dám chắc nó cũng không giở trò gì được.
Nhiếp Vũ Thịnh về nhà ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì trời đã tối, anh tắm
xong, thay quần áo rồi lái xe về biệt thự nhà họ Nhiếp. Ra mở cổng là bà giúp
việc, vừa nhìn thấy anh, bà mừng rỡ cười: “Tiểu Nhiếp về đấy à?”
Giúp việc trong nhà đã thay đổi không biết bao nhiêu người, bà này chắc là
mới đổi, Nhiếp Vũ Thịnh không quen lắm, anh gật đầu thay lời chào, đổi giày rồi
vào thẳng phòng khách. Ông Nhiếp Đông Viễn đã đi làm về, đang ngồi trên sofa đọc
báo. Nghe tiếng chân anh bước vào, ông ngẩng đầu lên liếc anh một cái, rồi nói
với người làm: “Bảo cô Tần, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Cô Tần đó là người giúp việc mới thay, chuyên phụ trách nấu cơm, các món ăn
cô nấu đều mang đậm hương vị của bữa ăn gia đình. Hai bố con đều chỉ ăn một bát
cơm, khi đang ăn canh, ông Nhiếp Đông Viễn bỗng nói: “Ngày mai con làm ca sáng
à?”
Nhiếp Vũ Thành khẽ “vâng”, lại nghe ông nói: “Đổi ca đi, mai đi với bố ra
ngoại thành một chuyến.”
Thực lòng Nhiếp Vũ Thịnh không muốn đi lắm, vì thế anh nói: “Ngày mai con có
ca phẫu thuật rất quan trọng.”
“Bố muốn đi thăm mộ mẹ con. Nghĩa trang gọi điện đến, nói là có một lô mộ đẹp
mới, bố muốn đổi chỗ cho mẹ con, bây giờ mộ cũng giống như nhà đất ở trung tâm
thành phố, vị trí tốt càng ngày càng ít, lần này chọn luôn mộ đôi, đợi khi bố
chết, chôn luôn cùng chỗ với mẹ con.”
Nhiếp Vũ Thịnh ngước lên nhìn bố, trên bàn ăn có treo một chiếc đèn, đèn treo
hơi thấp, soi rất rõ mái tóc bạc của ông, khắc sâu thêm những nếp nhãn hằn trên
trán, còn cả mí mắt đã bắt đầu sụp xuống, suy cho cùng, ông đã gần sáu mươi
tuổi, dù không cam tâm đi nữa thì cũng già rồi.
Nhiếp Vũ Thịnh không nói câu nào, chỉ lấy thìa sứ khuấy đi khuấy lại bát canh
gà.
Chuyển mộ là một chuyện lớn. Ngay sáng sớm hôm sau, ông Nhiếp Đông Viễn đem
theo thầy phong thủy và Nhiếp Vũ Thịnh cùng đi xem mộ. Hai năm trở lại đây,
nghĩa trang mở rộng rất nhanh, năm nào Nhiếp Vũ Thịnh cũng đến tảo mộ cho mẹ vào
dịp tết Thanh minh, nên anh dẫn đầu đoàn, chẳng mấy chốc đã tìm thấy bia mộ của
mẹ. Năm xưa, ngôi mộ này đã được coi là hoành tráng lắm rồi, vậy mà bây giờ bị
lăn vào giữa đám bia to bia nhỏ các loại, trở nên rất tầm thường.
Ông Nhiếp Đông Viễn mắc chứng huyết áp cao, mới leo núi một đoạn ngắn mà đã
thở không ra hơi. Ông gạt chai nước suối mà Thư ký đưa sang một bên, đặt bó hoa
lên trước bia mộ vợ rồi nhìn sang con trai: “Không cho đốt tiền vàng, cũng không
cho thắp hương nữa, thôi lạy mẹ con mấy lạy vậy.”
Nhiếp Vũ Thịn im lặng cúi đầu vái mẹ ba vái. Vái xong, anh đứng thẳng người
nhìn hình người đàn bà trên tấm bia, bà đang âu yếm nhìn con trai chăm chú, khóe
môi hơi nhếch lên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể gọi anh hai tiếng “Tiểu
Thịnh”.
“Đi, chúng ta ra khu mộ mới xem nào.”
Khu mộ mới nằm ở trên cao, tuy nghĩa trang đã xây bậc thang thẳng tắp dần lên
trên, nhưng ông Nhiếp Đông Viễn vẫn nhễ nhãi mồ hôi, cuối cùng mệt quá không
nhấc nổi chân lên nữa, ông chống tay vào đầu gối thở hổn hển, rồi tự cười chế
giễu mình: “Đúng là già rồi có khác, có mấy bậc thang mà cũng không trèo
nổi.”
Thư ký Trương vội khỏa lấp: “Tại thời tiết nóng quá đó thôi.”
Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì, chỉ đưa tay đỡ bố, ông Nhiếp Đông Viễn được con
trai đỡ, cũng hào hứng hơn: “Không xa nữa đâu, sắp đến rồi.”
Thầy phong thủy lấy la bàn ra