Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324863

Bình chọn: 10.00/10/486 lượt.

Đàm Tĩnh làm ca chiều, lại đúng vào hai ngày nghỉ cuối tuần, bận đến không mở

mắt ra được, cuối cùng đến giờ đóng cửa còn phát hiện nhận phải tờ 100 tệ giả.

Vớ phải tiền giả là chuyện chán nhất trần đời, Đàm Tĩnh trước giờ luôn cẩn thận,

chưa bao giờ phạm phải sai l như vậy, hôm nay đúng là bận quá đâm ngớ ngẩn.

Vương Vũ Linh cùng làm ca chiều với cô hôm nay, nói: “Hay là đưa cho Lương

Nguyên An.” Lương Nguyên An tuy lúc nào cũng nhăn nhở cười cợt, chẳng có gì

nghiêm túc, nhưng lại rất quan tâm mấy chị em trong cửa hàng, thỉnh thoảng có

người nhận phải tiền giả, đưa cho Lương Nguyên An, chẳng bao lâu sau anh ta liền

cầm đến một đống tiền lẻ, nói: “Này, lấy 15 tệ đi mua thuốc lá rồi nhá.” Tuy bị

thiếu mất 15 tệ, nhưng cô nào cũng vui, có cô khéo mồm còn nói: “Cảm ơn anh

An.”

Đàm Tĩnh thấy như thế không hay lắm, tuy Lương Nguyên An cũng chỉ là mang đi

tiêu mà thôi, nhưng người khác làm ăn nhỏ, vớ phải tiền giả, chắc chắn sẽ khó

chịu chẳng kém.

Vương Vũ Linh lại không nghĩ như vậy: “Cậu đúng là ngớ ngẩn.”

Đàm Tĩnh cười hiền lành: “Thôi, coi như là mua lấy bài học vậy.”

Thực ra trong lòng cô cũng xót lắm, tiền lương một tháng cộng với tiền làm

thêm giờ cũng chỉ có hơn 2000 tệ, tự dưng mất 100 tệ, đương nhiên là buồn chán

rồi. Đang cắm đầu kiểm tra sổ sách, bỗng nghe thấy tiếng chuông gió kêu. Vương

Vũ Linh liền nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa rồi "

“Tôi muốn đặt bánh ga tô."

Một giọng nam trung trầm ấm dễ nghe, như có sức hút nam châm, lọt vào tai

khiến người ta không khỏi rung động.

Đàm Tĩnh ngẩng đầu lên, cái cô nhìn thấy đầu tiên là cổ áo, cổ áo sơ mi,

không thắt cà vạt, phanh hai khuy trên, trông có vẻ rất thoải mái, một bên khuỷu

tay vắt chiếc áo vest. Từ phía quầy thu ngân trông ra, chỉ thấy một bên mặt của

khách, tuy chỉ là một bên mặt nhưng mặc mũi rất sáng sủa, đúng là một anh chàng

đẹp trai hiếm có.

Đàm Tĩnh phát hiện ra mình hơi thất thố, liền cúi đầu xuống tiếp tục đếm

tiền, bên tai vang lên tiếng nói đã mềm mại đi rất nhiều của Vương Vũ Linh: “Hay

là thế này vậy, nếu như anh không vội thì hôm nay cứ chọn kiểu bánh ga tô trước

đi, ngày mai quay lại lấy được không?”

Dường như người đàn ông kia đắn đo giây lát rồi nói: “Thôi vậy.''

Thấy anh ta quay lưng đi ra cửa, Vương Vũ Linh bỗng nhiên thông minh đột

xuất, cất gọi giật lại: “Phiền anh chút ạ, có một anh thợ làm bánh vẫn chưa về,

hay tôi bảo anh ấy nán lại làm cho anh một cái.”

Thật ra Lương Nguyên An đã về rồi, nhưng Vương Vũ Linh vẫn gọi điện, cũng may

anh ta chưa đi đến bến tàu điện ngầm nên rất vui vẻ quay trở lại, rửa tay, thay

quần áo rồi bước vào phòng làm bánh.

Người đ cảm ơn, sau đó lựa một chiếc bánh ga tô, có lẽ là mua để tặng bạn

gái, bởi anh ta lựa một chiếc hình trái tim, phủ đầy hoa hồng. Kiểu bánh ga tô

này bán chạy nhất trong cửa hàng, tầm thường thì đúng là tầm thường thật, ướt át

thì đúng là ướt át thật, nhưng tình yêu có bao giờ không tầm thường, không ướt

át đâu.

Vương Vũ Linh tiếp tục nhẹ nhàng hỏi khách xem có phải viết chữ gì không, có

phải rắc bột sô cô la lên không, có phải cho thêm bột đường không, người đàn ông

nói: “Cho tôi tấm thiệp.”

Tấm thiệp cửa hàng tặng kèm với bánh ga tô trông rất đẹp, người đàn ông như

sực nhớ ra chuyện gì, buột miệng nói: “Tôi ra xe lấy cái bút.” Vương Vũ Linh vội

vàng ngoái đầu lại gọi: “Đàm Tĩnh, cậu mang bút ra đây.”

Đàm Tĩnh đành phải mang bút ra, cô đứng rất gần người đàn ông, đến nỗi có thể

ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng toát ra từ anh ta, nửa giống mùi bạc hà

mát lạnh, lại có vẻ như mùi trà xanh thơm ngát, vừa thuần khiết, vừa sạch

sẽ.

“Cảm ơn.”

Người đàn ông quay đầu đi viết chữ, Đàm Tĩnh hơi cúi đầu nên có thể nhìn thấy

tay anh, những ngón tay rất thon và dài.

Đàm Tĩnh vội vàng quay trở lại quầy thu ngân, lục tục xếp tiền, khi người đàn

ông tiến đến quầy để trả tiền, tim cô vẫn còn đang đập thình thịch, hệt như lần

đầu tiên cô nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh vậy.

Hồi đó cô vừa thi đỗ vào trường trung học số 14. Bài vở thì nặng, nhà lại ở

xa nên một tuần cô mới về nhà một lần. Lần nào về nhà cũng là thứ Bảy, mẹ sẽ nấu

chút gì đó cho cô ăn, chẳng kịp nói chuyện được mấy câu lại vội vàng chuẩn bị đi

dạy. Hồi đó, mẹ cô thường tranh thủ hai ngày nghỉ cuối tuần đi dạy gia sư đàn

piano, học sinh đều ở xa, đi đi về về phải đổi mấy tuyến xe buýt, có điều, thu

nhập cũng khá tốt. Đàm Tĩnh biết mẹ vất vả nên xưa nay luôn rất ngoan ngoãn.

Khi lần đầu tiên mẹ phát bệnh, Đàm Tĩnh đang học trên lớp. Cô chủ nhiệm gọi

cô ra ngoài, bảo rằng mẹ cô vừa nhập viện. Đàm Tĩnh hoảng loạn vội vàng chạy vào

bệnh viện, cô không tìm thấy mẹ ở phòng Cấp cứu, đang định hỏi thăm y tá chỉ

nghe thấy phía sau có người hỏi: “Bạn có phải là con gái của cô Tạ không?"

Một giọng nam trung trầm ấm dễ nghe, như có sức hút nam châm, lọt vào tai

khiến người ta không khỏi rung động. Đàm Tĩnh ngoái đầu lại, thứ đầu tiên cô

nhìn thấy là cổ áo, cổ chiếc áo phông kẻ màu xanh nhạt, là một cậu thanh niên

rất sáng sủa và phóng khoáng.

Lúc ấy Đàm Tĩnh đang cuống


Duck hunt