
Có chuyện gì vậy ạ?”
“Là thế này, tôi phụ trách thông báo cho cô, ba giờ chiều ngày mai, mời cô
đến phòng nhân sự phỏng vấn.”
“Phỏng vấn ạ?”
“Đúng vậy, Giám đốc Thịnh Phương Đình giới thiệu cô đến làm ở vị trí trợ lý
hành chính bộ phận Kế hoạch, vì thế cần phải phỏng vấn.”
Đàm Tĩnh không thể ngờ được vận may như vậy lại rơi xuống đầu mình, người ở
bộ phận Nhân sự rõ ràng không muốn nói nhiều với cô, chỉ nhắc nhở cô phải đến
phỏng vấn đúng giờ. Cúp điện thoại xong, ý niệm đầu tiên của Đàm Tĩnh là, lương
ở tổng công ty cao hơn nhiều, mình có thể để dành tiền chữa bệnh cho Bình Bình
rồi.
Quay về cửa hàng, kiểm tra lịch làm việc của ngày hôm sau, lại đúng vào buổi
chiều, vì thế cô đi tìm Quản lý xin đổi ca. Quản lý đang bực mình, nghe thấy cô
yêu cầu đổi ca, càng hầm hầm gạt phăng đi: “Cả cửa hàng này có mỗi cô là nhiều
chuyện, không phải đi bệnh viện, thì là đi đồn công an, suốt ngày xin đổi ca, ai
thừa thời gian đổi ca cho cô chứ?”
“Hôm kia tôi làm hai ca liền, theo quy định thì có thể đổi ca để nghỉ
ngơi.”
“Thế cũng không được.” Quản lý cười nhạt, “Tháng này cô xin nghỉ có việc đến
ba lần rồi, nếu muốn đổi ca, trừ phi cô không làm nữa.”
Thấy anh ta vô lý như vậy, Đàm Tĩnh tức giận nói: “Tuy tôi chỉ là thu ngân,
nhưng công ty có quy định, anh không cđuổi tôi. Anh muốn ép tôi thôi việc, tôi
cứ không thôi đấy.” Cô ra chỗ điện thoại gọi điện cho Cửa hàng trưởng, Cửa hàng
trưởng đồng ý ngay, cô khéo léo không nhắc đến chuyện Quản lý không cho mình đổi
ca, chỉ nói: “Hay anh nói với Quản lý Bàng một câu ạ?”
“Được, cô nói anh ta nghe điện thoại đi.”
Đàm Tĩnh đặt ống nghe sang bên cạnh, gọi Quản lý nghe điện thoại, Quản lý
không ngờ cô lại gọi cho Cửa hàng trưởng, không biết làm thế nào, nghe xong điện
thoại, chỉ biết hầm hầm tức giận nhìn Đàm Tĩnh. Đàm Tĩnh không nói gì, cúi đầu
làm việc của mình.
Lúc tan làm ở trong phòng thay đồ, mấy chị em phụ nữ trong cửa hàng đều tranh
nhau khuyên cô: “Cần gì phải đối đầu với Quản lý Bàng như vậy, anh ta là Quản
lý, làm khó cho cậu, cậu chỉ có đường chết”. “Đúng đấy, Cửa hàng trưởng dù sao
cũng ít khi đến cửa hàng, những chuyện thông thường đều do Quản lý quyết định,
cậu đắc tội với anh ta, về sau làm thế nào?” “Vương Vũ Linh đi rồi, Lương Nguyên
An cũng đi rồi, một mình cậu làm sao mà đấu lại với Quản lý Bàng được…”
Mấy chị em ấy đều muốn tốt cho cô, nên cứ nói mãi không thôi. Đàm Tĩnh chỉ im
lặng không đáp, không phải vì có thể chuyển lên tổng công ty mà cô ra đòn này,
dù sao thì vẫn chưa phỏng vấn, đâu có chắc 100%? Chẳng qua cô không thể chịu nổi
nữa, gã Quản lý Bàng này chiếm hết công lao về mình đã đành, còn qua cầu rút
ván, hết lần này đến lần khác muốn đuổi việc cô, suốt ngày làm khó cho cô, dù có
tốt tính đến đâu, cô cũng không thể nhịn được nữa. Kể cả không được tuyển vào vị
trí trợ lý hành chính, cô cũng định xin nghỉ.
May mà chuyện cô lo lắng không xảy ra, quá trình phỏng vấn rất thuận lợi,
phỏng vấn cô là giám đốc phòng nhân sự, họ Thư. Cô ta trông có vẻ thông minh
tháo vát, người lại rất nhã nhặn, chỉ hỏi cô mấy câu, rồi kêu cô dùng máy tính
đánh một văn bản bằng tiếng Anh, là coi như đã đạt yêu cầu.
“Được rồi, ngày mai cô có thể đến đi làm, tôi sẽ thông báo cho phòng hành
chính làm thẻ ra vào cho cô, chín giờ sáng ngày mai cô trực tiếp đến phòng nhân
sự trình diện là được rồi. Về phía cửa hàng, tôi hy vọng cô xử lý đơn giản, xin
nghỉ việc luôn, như vậy sẽ tránh được những phiền hà không cần thiết.”
Đàm Tĩnh không ngờ lại đơn giản như vậy, vội hết lời cảm ơn. Lúc cô cười, mắt
và lông mày cô cong cong, như thế mới giống tuổi thật trên hồ sơ. Thư Cầm thầm
nghĩ, một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi, chồng lái cần cẩu ở nhà kho của một
công ty, còn có một cậu con trai sáu tuổi, trông thế nào cũng chỉ là một phụ nữ
làm thuê bình thường. Ngoài việc làm ở cửa hàng sáu năm liền không chuyển chỗ
khác, ngoài việc trình độ tiếng Anh kha khá ra, thực sự không th có gì đặc
biệt.
Thịnh Phương Đình mất bao công sức quyết điều người này lên làm trợ lý hành
chính, rốt cuộc là vì mục đích gì chứ? Đàm Tĩnh trông cũng khá đẹp, tuy cuộc
sống vất vả khiến cô già hơn tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra nét đẹp năm xưa, chỉ
cần an dưỡng vài năm, trang điểm một chút, chắc chắn sẽ là mỹ nhân nghiêng nước
nghiêng thành – không lẽ Thịnh Phương Đình lại thích cô ta?
Không thể như thế được, Thư Cầm thầm phản đối.
Thư Cầm đưa hồ sơ của Đàm Tĩnh cho trợ lý mang đi lưu trữ, rồi đích thân gọi
điện cho Thịnh Phương Đình, thông báo chuyện của Đàm Tĩnh đã giải quyết
xong.
Trên đường đi xe buýt về, Đàm Tĩnh rất vui. Trước khi đến, cô luôn tự nhủ
rằng, đừng đặt hy vọng quá lớn, nói gì thì cũng là một vị trí ở tổng công ty,
yêu cầu rất cao. Cô đã quen với việc thất vọng, vì thế mỗi lần gặp phải chuyện
gì, cô đều giảm hy vọng xuống mức thấp nhất, như vậy đến khi thất vọng sẽ không
quá đau buồn.
Thế nhưng không ngờ chuyện ngày hôm nay lại đơn giản và thuận lợi đến vậy,
Giám đốc Thư đó rất nhã nhặn, trước lúc về còn hỏi cô: “Sao không có số