
cũng không dung nổi khoảng cách giữa hai ta, dù đã nói em không quan tâm,
vậy mà vẫn không buông bỏ được. Được tất cả mà phải mất đi một vài thứ, cũng
chẳng có gì đáng tiếc. Đánh mất anh, cũng mất luôn dũng khí đối mặt với cô
đơn…”
Hồi đó, cô hoàn toàn không nghe hiểu trong phim đang hát gì, cũng không biết
rằng ca sĩ thể hiện bài hát đó sau này lại nổi tiếng, còn trở thành Thiên hậu.
Càng không ngờ rằng, hóa ra quả thực chỉ có mình cô.
Đàm Tĩnh hạ quyết tâm, ấn liền một mạch số điện thoại của anh, chừng như cô
sợ chỉ cần thoáng do dự, thì sẽ không có dũng khí gọi cú điện thoại này nữa.
Di động của Nhiếp Vũ Thịnh đã tắt máy, cô thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng tờ
giấy cô đang cầm trên tay có ghi rõ điện thoại phòng làm việc của Nhiếp Vũ
Thịnh, đằng nào thì ngay cả di động cũng đã gọi rồi, chi bằng gọi luôn cả máy
bàn cho xong.
Là một người lạ nghe điện thoại, thấy cô nói muốn gặp bác sĩ Nhiếp, bèn trả
lời rất ngắn: “Chị chờ một chút.” Rồi có nghe thấy phía đầu bên kia nói: “Bác sĩ
Nhiếp, gặp anh này.”
Tim cô lại đập dồn, cô giống như tội phạm đang chờ bị tuyên án, chỉ sợ nghe
thấy giọng nói của anh.
“Xin chào, tôi là Nhiếp Vũ Thịnh.”
Đồng hồ tính giờ trên máy điện thoại công cộng vẫn đang chạy, cô cũng không
thể cứ dằng dai mãi mà không nói gì, đành lên tiếng: “Bác sĩ Nhiếp, tôi là phụ
huynh của bệnh nhân Tôn Bình.”
Một câu xa lạ, khách sáo như vậy, mới có thể giúp cuộc điện thoại của họ bình
tĩnh hơn.
Cô nói tiếp: “Tài liệu anh gửi tới tôi đã xem rồi, nhưng có rất nhiều chỗ tôi
không hiểu lắm, tôi muốn hỏi xem có thể đến bệnh viện hỏi kỹ anh được
không?”
Có vẻ như anh đang xem cái gì đó, nên trả lời bằng giọng khàn khàn lơ đãng:
“Cô muốn đến bệnh viện?”
“Vâng.” Cô bất giác ưỡn thẳng lưng lên, vì con, dù có phải nhảy vào lửa cô
cũng ch, huống hồ chỉ là gặp Nhiếp Vũ Thịnh.
“Mấy ngày nay tôi không có thời gian, lịch phẫu thuật xếp kín hết rồi, thứ
Hai tuần sau cô đến đi, bồn giờ chiều, ở phòng bệnh khoa Ngoại Tim Mạch.”
“Cảm ơn anh!”
Anh im lặng một giây mới đáp: “Không có gì.”
Cúp điện thoại, Nhiếp Vũ Thịnh có vẻ bực dọc, quẳng bệnh án sang một bên, bác
sĩ Lý ngối đối diện nhìn anh, hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Anh hít một hơi thật sâu, cứ tưởng rằng Đàm Tĩnh sau khi xem xong tất cả các
rủi ro được liệt kê của ca phẫu thuật sẽ chùn bước, không chấp nhận phương án
phẫu thuật, nào ngờ cô lại tiến thêm bước nữa, yêu cầu nói chuyện trực tiếp với
anh. Là phụ huynh bệnh nhân, yêu cầu này đương nhiên hợp tình hợp lý, anh là bác
sĩ cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ giải thích rõ với cô các chi tiết của phương
án phẫu thuật. Thế nhưng, Đàm Tĩnh, anh thực sự không muốn gặp lại người đàn bà
này nữa.
Đàm Tĩnh nghe thấy Nhiếp Vũ Thịnh chấp nhận gặp mặt, trong lòng cũng rất lo
lắng, so với gọi điện thoại, thì trực tiếp gặp mặt Nhiếp Vũ Thịnh khiến cô thấy
khó xử hơn nhiều. Cô thực sự rất sợ, nhất là khi gặp mặt Nhiếp Vũ Thịnh lần đầu
tiên ở bệnh viện, giọng điệu khinh miệt của anh đến giờ cô vẫn nhớ như in. Nhưng
chuyện đã đến mức này, vì bệnh tật của con, cho dù lại phải nghe anh sỉ nhục, cô
cũng sẽ cắn răng chịu đựng.
Gọi điện xong, Đám Tĩnh liền đi làm, tới cửa hàng, đồng nghiệp đưa cho cô một
tờ giấy nhắn, nói: “Có người tìm cậu.”
Trên tờ giấy là một số điện thoại, Quản lý không hiểu sao hôm nay không đến
tổng công ty trình diện, cứ ở trong cửa hàng suốt. Thấy Quản lý nhìn mình trừng
trừng, Đàm Tĩnh không khỏi sợ hãi, thầm nghĩ không lẽ anh ta đã biết chuyện mình
nói với Giám đốc Thịnh, đúng là đã có kết quả rồi ư? Nhưng nếu Quản lý không
chuyển lên tổng công ty được, chắc hắn sẽ tìm đủ mọi lý do để đuổi việc cô. Cô
vừa nghĩ ngợi vừa đón lấy mẩu giấy, rồi đi vào phòng thay đồ, đợi cô thay xong
đi ra, chợt nghe Quản lý nói: “Ngày nào cũng có điện thoại, không từ đồn công an
thì từ bệnh viện gọi tới, cô coi điện thoại ở cửa hàng là cái gì vậy? Điện thoại
công cộng à? Đây lại là ai gọi điện cho cô thế?”
Đàm Tĩnh thật thà đáp: “Tôi không biết.”
Quản lý trợn mắt nhìn cô, rồi quay người bỏ đi. Đàm Tĩnh vừa giao ban với
nhân viên thu ngân ca sáng xong, lại có người gọi: “Đàm Tĩnh, điện thoại, là
người sáng nay gọi cho
Quản lý tức giận đùng đùng nói: “Không được nghe! Cúp đi!”
Mọi người trong cửa hàng thấy anh ta nổi trận lôi đình, đều không dám nói gì,
Đàm Tĩnh tháo tạp dề ra nói: “Quản lý, chiều nay coi như tôi nghỉ làm, anh có
thể trừ tiền lương của tôi, cuộc điện thoại này tôi có thể nghe rồi chứ?”
“Trừ tiền lương của cô là có thể nghe điện thoại à?” Quản lý cười gằn, “Ra
ngoài dùng điện thoại công cộng đi!”
Đàm Tĩnh đành ra đầu đường, móc mảnh giấy trong túi ra, tìm một bốt điện
thoại công cộng để gọi. Giọng nói ở tổng đài rất ngọt ngào: “Chào mừng quý khách
đã gọi điện thoại đến công ty thực phẩm đồ uống Thánh Mỹ, xin mời gọi số máy
lẻ.”
Thánh Mỹ? Đàm Tĩnh ngơ ngác, đây là tên của tổng công ty, cô ấn số máy lẻ,
lập tức có người nghe máy. Nghe nói cô là Đàm Tĩnh, đầu kia liền trả lời ngay:
“Xin chào cô Đàm, đúng vậy, tôi vừa gọi điện cho cô.”
“