
di động
trong hồ sơ?”
Cô ngại ngùng nói mình không có di động, Giám đốc Thư liền nói: “Đi mua một
cái đi, công việc trợ lý rất bận rộn, di động là công cụ liên lạc thiết yếu, hơn
nữa, mỗi tháng cô còn được trả hai trăm tệ tiền điện thoại kia mà.”
Lần trước khi đến tổng công ty, cô thấy nơi này sang trọng trang nghiêm như
một cung điện, nam thanh nữ tú ra vào ở đây đều ăn mặc đẹp đẽ, thái độ lịch
thiệp, không ngờ mình cũng sắp trở thành nhân viên ở đây, và quan trọng hơn là,
Giám đốc Thư nói với cô, bộ phận Kế hoạch là một bộ phận chiến lược quan trọng,
cô có thể học được rất nhiều điều.
Khi viết thư cho Thịnh Phương Đình, cô chỉ muốn cố gắng chứng minh sự trong
sạch của mình, không muốn để người khác bắt nạt. Nào ngờ kết quả của lần cố gắng
này thực sự khiến cô rất vui. Nhưng cô cũng không đến nỗi vui quá mà lú lẫn,
liền đến ngay cửa hàng thôi việc. Mọi người đều biết hôm qua cô vừa cãi nhau một
trận với Quản lý, nên mọi chuyện trở nên rất hợp tình hợp lý, chỉ có Cửa hàng
trưởng tỏ vẻ nuối tiếc khi nghe cô nói không làm nữa. Tạm biệt các đồng nghiệp,
cô rút hết hơn 1000 tệ trong sổ tiết kiệm ra, chạy đến cửa hàng điện thoại, bỏ
ra mấy trăm tệ mua một chiếc di động, điện thoại giá này đương nhiên không thể
tốt được, nhưng chỉ cần dùng ổn là được rồi. Lấy được điện thoại, cô liền gọi
ngay cô Vương Vũ Linh, ai ngờ Vương Vũ Linh vừa bắt máy đã nói: “Chúng tôi tìm
được cửa hàng rồi, các chị đừng có gọi điện thoại đến nữa.”
“Là tớ, Đàm Tĩnh đây.”
“Úi trời, Đàm Tĩnh à! Tớ cứ tưởng là mấy đứa môi giới.”
“Tớ mua di động rồi, đây là số di động của tớ.”
“Ái chà, cuối cùng cậu cũng mua di động cơ đấy, cậu thử nói xem, trên thế
giới này làm gì có ai đến di động cũng không có! Cuối cùng cậu cũng hiểu ra
rồi!”
Đàm Tĩnh cười hì hì hỏi: “Các cậu tìm được cửa hàng rồi à? Ở đâu thế?”
“Vẫn chưa, đừng nhắc đến nữa, hôm nay cậu là ca sáng à?”
“Không, tớ thôi việc rồi.”
“Hả?”
“Tớ tìm được một công việc rất tốt!”
“Việc gì vậy?”
“Trợ lý hành chính, lương thử việc đã 4500 tệ rồi!”
“Ái chà, Đàm Tĩnh, cuối cùng cậu cũng được mở mày mở mặt rồi! Đến đây nhanh
lên, chúng mình đi ăn mừng!”
Thường ngày Đàm Tĩnh hay được Vương Vũ Linh giúp đỡ chăm sóc, nên đồng ý
ngay: “Lần này tớ mời! Mời cậu và Lương Nguyên An luôn!”
Ai ngờ Vương Vũ Linh thở dài: “Đừng nhắc đến gã họ Lương đó nữa, mất
vui!”
“Sao vậy?”
“Đến rồi tớ sẽ kể với cậu. Cậu mau qua đón Bình Bình, chúng mình đi ăn cái gì
đó ngon ngon chút đi.”
Đàm Tĩnh đi đón Bình Bình, lần này cô mua một túi to quà vặt, đưa cho cháu
nội của bà Trần. Bà Trần nhất định không chịu nhận: “Lại tiêu tiền! Tốn tiền
quá!”
“Không sao, bà à, cháu đổi việc khác rồi, chỉ đi ban ngày thôi, từ chín giờ
sáng đến năm giờ chiều, sau này e rằng ngày nào cũng phải làm phiền bà rồi,
nhưng cháu có hai ngày nghỉ cuối tuần, có thể đón Bình Bình về, bà cũng có thể
nghỉ ngơi một chút.”
“Ái dà, sáng chín chiều năm!” Mai Mai xen vào, “Cô Đàm à, cô là công chức
rồi!”
“Đúng thế, sáng chín chiều năm, đồ quỷ ranh này!” Đàm Tĩnh không kìm được véo
má cô bé, “Cái gì cũng biết.”
“Cháu xem trên ti vi nói nhân viên cổ cồn trắng[1'> toàn chín đi làm, năm giờ
chiều về, cô Đàm, cô là nhân viên công sở rồi đó!”
[1'> Nhân viên công sở.
“Cổ áo mẹ em màu tím đấy chứ.” Tôn Bình chỉ vào chiếc váy liền của Đàm Tĩnh,
chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi: “Chị Mai Mai, sao chị lại nói là màu trắng?”
Mọi người cười ồ lên, bà Trần nói: “Nghe cô nói vậy, chắc chắn là một công
việc tốt.”
“Vâng!” Trên đường đến đây, Đàm Tĩnh đã tính kỹ rồi, “Không chừng cũng phải
làm thêm giờ, nếu như cháu không kịp đến đón Bình Bình, vẫn phải phiền bà chăm
sóc Bình Bình giúp cháu. Mỗi tháng cháu gửi bà tám trăm…”
“Không cần, không cần!” Bà Trần lắc đầu lia lịa. “Thời gian ít hơn trước, sao
có thể lấy thêm tiền của cô được? Vả lại Bình Bình quá ngoan, không khiến ai
phải lo lắng cả, hằng ngày có nó ở đây, tôi cũng đỡ buồn. Nhận tiền của cô, tôi
đã áy náy lắm rồi, cô mà đưa thêm là tôi giận đấy!”
Đàm Tĩnh giải thích mãi, vẫn không thể thuyết phục được bà Trần, cuối cùng
thấy bà lão nổi giận đùng đùng. Đàm Tĩnh không dám nhắc đến chuyện trả thêm tiền
nữa. Cô năn nỉ mãi để bà cụ nhận số quà vặt cô mua cho Mai Mai, rồi viết cả số
điện thoại mới đưa cho bà cụ, sau đó mới bế Bình Bình về.
Trên đường đi, Bình Bình tò mò hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đổi việc mới thật rồi ạ?”
“Ừ!”
“Thật là mẹ chỉ cần làm ban ngày thôi ạ?”
“Đúng vậy!”
“Thế các buổi tối đều có thể đón con về nhà á?”
“Đúng rồi!”
Bình Bình reo lên, rồi hỏi: “Mẹ mua di động rồi ạ? Cho con xem một chút được
không ạ?”
“Được.” Đàm Tĩnh rút điện thoại từ trong túi ra. Tôn Bình cẩn thận cầm điệ
thoại trên tay, ngắm nghía một hồi, rồi toét miệng cười: “Mẹ, sau này con có
chuyện gì, có thể gọi điện cho mẹ rồi?”
“Đúng vậy! Sau này có chuyện gì, có thể gọi điện cho mẹ rồi!” Đàm Tĩnh ôm cậu
bé vào lòng nói, “Mẹ được tăng lương rồi, đợi mẹ để dành đủ tiền, sẽ có thể chữa
bệnh cho Bình Bình.”
“Khỏi bệnh là có thể đi học rồi.”
“Khỏi bệnhBình Bình có thể đi học!” Đ