
iện, chúng tôi không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành
của anh, nhưng chúng tôi tin rằng anh đã vì lợi ích cá nhân mà đánh mất lương
tâm của một bác sĩ!”
Người nhà bệnh nhân cùng những người khác trong hội trường đồng loạt đứng dậy
hoan hô, nhao nhao nói: “Mắng hay lắm.” Các bác sĩ nhìn nhau không nói lời nào,
chẳng ai ngờ sự việc lại ra nông nỗi này. Luật sư Đàm cười nhạt, nói: “Bác sĩ
Nhiếp, bản lý lịch của anh hoành tráng quá nhỉ! Tốt nghiệp trường Đại học nổi
tiếng ở Mỹ, hai bằng tiến sĩ, về nước lại được bệnh viện danh tiếng nhất xem như
nhân tài trẻ tuổi mà nhận vào khoa Ngoại Tim mạch. Có điều, anh vốn không có tư
cách trở thành một bác sĩ lâm sàng, bởi anh mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng!” Anh
ta giơ một tập giấy lên rồi quăng xuống bàn, “Bác sĩ Nhiếp, trong vỏn vẹn ba năm
ở Mỹ, anh đã phải đi gặp bác sĩ tâm lý tất cả 47 lần! Rốt cục anh có vấn đề
nghiêm trọng gì mà hàng tu phải đến gặp bác sĩ tâm lý vậy hả? thế mà đường đường
là bệnh viện Phổ Nhân, trong đợt tuyển dụng lại tuyển một nhân tài như thế này
vào làm! Tôi xin phép được hỏi các vị chuyên gia ngồi đây: một người mắc bệnh
tâm lý nghiêm trọng có thể trở thành bác sĩ lâm sàng không? Các vị có cho phép
người như vậy làm việc tại tuyến đầu bệnh viện không? Nếu bệnh tâm lý của anh ta
phát tác, đột ngột trở thành một kẻ cuồng sát thì làm thế nào? Bệnh viện Phổ
Nhân chỉ nhìn vào lý lịch, bất kể việc mình tuyển dụng phải một bệnh nhân tâm
thần ư?”
Mặt Nhiếp Vũ Thịnh trắng bệch, anh còn chưa kịp lên tiếng thì Chủ nhiệm
Phương đã không giữ nổi bình tĩnh, đập bàn đứng bật dậy: “Anh ăn nói cho cẩn
thận, đừng có ngậm máu phun người! Cái gì mà bệnh nhân tâm thần? Anh đang công
kích nhân thân người khác đấy!”
Luật sư Đàm khẽ cười, ung dung hỏi: “Bác sĩ Nhiếp, luật pháp nước Mỹ có quy
định: bác sĩ tâm lý không được tiết lộ tình trạng bệnh nhân, nên tôi không có
cách nào để biết bệnh tình của anh rút cục nghiêm trọng đến cỡ nào, cũng chẳng
thể lấy được báo cáo chẩn đoán bệnh lý của anh. Nhưng tôi muốn hỏi anh một điều,
trước mặt tất cả các bác sĩ, tất cả các chuyên gia, tất cả người nhà bệnh nhân
có mặt ở đây, anh có dám lấy danh dự người bố đang bệnh nặng của mình ra thề
rằng tôi ngậm máu phun người, anh từ trước đến giờ chưa từng đến khám bác sĩ tâm
lý ở Mỹ không?”
Các phóng viên ở dưới bắt đầu thi nhau gọi điện về tòa báo, số khác rút di
động ra nhanh nhảu viết tin vắn. Vốn dĩ mọi người đều nghĩ buổi chất vấn này sẽ
kết thúc bằng việc phát thông cáo, nhưng giờ chuyện này còn chưa yên thì chuyện
khác đã đến, hơn nữa những lời chỉ trích của người nhà bệnh nhân câu nào cũng
nhằm trúng vào chỗ hiểm, chuyện nào cũng khiến người ta cứng họng, còn việc
những lời buộc tội này rốt cuộc nhằm vào sự cố y tế hay nhằm vào cá nhân Nhiếp
Vũ Thịnh, đã không còn ai để ý được nữa.
Nhiếp Vũ Thịnh biết mình đang bị rơi vào một cái bẫy, đối phương đã có sự
chuẩn bị kỹ lưỡng, hơn nữa sự chuẩn bị này không phải người thường có thể làm
được, bọn họ thậm chí còn điều tra ra một số chuyện trong thời gian anh ở Mỹ.
Khi mới đặt chân lên nước Mỹ, anh thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng, một người
học lâm sàng như anh cũng biết đây là vấn đề về tâm lý, nên đã tích cực phối hợp
với bác sĩ tâm lý, cuối cùng tuy không khỏi hẳn nhưng bệnh tình không tái phát
nữa. Nhưng bây giờ khi đối phương dồn anh vào chân tường, thậm chí còn mang cả
người cha đang bệnh nặng của anh ra, anh thật sự không có cách nào chống đỡ nổi.
Thấy anh làm thinh hồi lâu, luật sư Đàm khẽ cười: “Bác sĩ Nhiếp, xem ra anh
không dám thề rồi. Anh nói đủ chuyện trên trời dưới đất, người nhà bệnh nhân
chúng tôi đều không phải người trong ngành, không phát hiện ra anh có vấn đề gì,
cũng không phát hiện ra bệnh viện các anh có, nhưng anh đừng có ép người quá
đáng. Nếu phẫu thuật CM không có vấn đề, tại sao anh không làm phẫu thuật cho
con anh? Điều này đã đủ chứng minh vấn đề rồi! Hơn nữa tại sao anh không dám
thề? Ở nước ngoài anh phải điều trị tâm lý lâu như vậy, chúng tôi cũng không
truy cứu xem anh mắc bệnh tâm lý gì, nhưng một người như anh có xứng đáng làm
bác sĩ lâm sàng không? Anh có xứng không?”
Luật sư Đàm cao giọng: “Chúng tôi không có yêu cầu nào khác! Chúng tôi chỉ
muốn mời chuyên gia tâm lý tới đây, giám định bác sĩ Nhiếp, xem tình trạng tâm
lý của anh ta rốt cục có phù hợp để làm một bác sĩ lâm sàng hay không, anh ta có
đủ tư cách cầm giấy phép hành nghề bác sĩ hay không? Em họ tôi không hiểu sao
lại bị tên bác sĩ mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng này xúi giục, trở thành vật thí
nghiệm cho dự án CM! Chúng tôi bảo lưu quyền truy cứu tất cả trách nhiệm pháp
luật! Chúng tôi sẽ kiện bệnh viện Phổ Nhân vô trách nhiệm, nhận hối lộ, làm
người bệnh tử vong, khiến gia đình chúng tôi phải gánh chịu nỗi đau mất mát,
chúng tôi quyết không cho qua vụ này, chúng tôi phải truy cứu đến cùng!”
Nhiếp Vũ Thịnh không biết mình đã rời khỏi hội trường như thế nào. Tất cả đều
nhìn anh bằng ánh mắt kỳ thị. Anh từng đối mặt với rất nhiều khó khăn, đặc biệt
là trong thời gian gần đ