
hy vọng bệnh nhân được phẫu thuật bằng phương pháp mới. Nhiếp Vũ Thịnh
cũng đã giải thích cặn kẽ cho họ những rủi ro cũng như tai nạn ngoài ý muốn của
phương pháp này.
Về cơ bản trong suốt quá trình không có gì bắt bẻ được cả. Chủ nhiệm Phương
nói: “Khả năng bệnh nhân bị phản ứng đào thải là rất thấp, khi công ty CM đưa dự
án này về nước, ở Mỹ và Canada đã tiến hành hơn 1000 ca phẫu thuật lâm sàng, tỷ
lệ xuất hiện phản ứng đào thải không đến 1/1000, ở Hồng Kông và Nhật Bản cũng
tiến hành phẫu thuật lâm sàng tương tự, và gần như không xuất hiện phản ứng đào
thải nào. Khi chúng tôi quyết định áp dụng, cũng đã xem xét đến những rủi ro về
mặt này, hơn nữa trước khi phẫu thuật, chúng tôi cũng đã giải thích cặn kẽ cho
bệnh nhân và người nhà bệnh nhân biết… Những điều này đều có ghi chép trong biên
bản, các vị chuyên gia, phóng viên, và người nhà bệnh nhân có thể đối
chiếu.”
Ông bỏ kính xuống, nói: “Ca phẫu thuật này, tôi đã làm hết trách nhiệm, khoa
Ngoại Tim mạch đã làm hết trách nhiệm, bệnh viện đã làm hết trách nhiệm.”
Trong giây lát, cả hội trường im lặng đến nỗi chiếc kim rơi xuống đất cũng có
thể nghe tiếng, Chủ nhiệm Phng chủ trì hội nghị hắng giọng nói: “Các vị chuyên
gia còn câu hỏi nào nữa không?”
Các chuyên gia sau khi đến bệnh viện, hỏi xong những vấn đề cơ bản, xem xét
các giấy tờ có liên quan, liền biết ngay đây không phải là một sự cố y tế, chỉ
là dưới áp lực của dư luận, họ không thể không làm cho nghiêm túc. Bây giờ tất
cả các vấn đề đã hỏi hết rồi, họ trao đổi ý kiến với nhau, Chủ nhiệm Tôn đứng
đầu tổ chuyên gia lắc đầu, tỏ ý không còn vấn đề gì để hỏi nữa. Chủ nhiệm Phùng
lại hỏi: “Người nhà bệnh nhân còn vấn đề gì muốn hỏi không?”
Từ phía chỗ ngồi của gia đình bệnh nhân có một người đàn ông đứng lên, Nhiếp
Vũ Thịnh không biết người đó, khắp hội trường lại bắt đầu rộ những tiếng xì xào,
nghe nói người đàn ông này là anh họ của bệnh nhân, họ Đàm, làm nghề luật sư,
nên rất ghê gớm. Gia đình bệnh nhân chủ yếu dựa vào anh ta, hiện giờ cũng do anh
ta đứng ra chất vấn. Thần sắc anh ta có vẻ âm trầm, sau khi đứng dậy, anh ta cứ
nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vũ Thịnh, Nhiếp Vũ Thịnh cũng rất bình tĩnh, không hề
né tránh ánh mắt của anh ta.
“Bác sĩ Nhiếp, anh là bác sĩ điều trị chính của bệnh nhân?”
“Đúng vậy.”
“Tất cả các biên bản nói chuyện đều do anh và gia đình bệnh nhân nói chuyện
xong, yêu cầu họ ký vào đó?”
“Đúng vậy.”
“Sau khi công ty CM đưa dự án vào, anh là người chịu trách nhiệm về công tác
chuẩn bị giai đoạn đầu?”
“Đúng vậy.”
“Như tôi được biết, theo kế hoạch ban đầu thì bệnh nhân đầu tiên của ca phẫu
thuật này, không phải em họ tôi, mà là một người khác, xin hỏi bệnh nhân đó là
ai?”
Nhiếp Vũ Thịnh thoáng ngẩn ra rồi đáp: “Xin lỗi, liên quan đến tình hình của
các bệnh nhân khác, tôi không thể nói cho anh.”
“Vậy sao? Vậy để tôi nói giúp anh, bệnh nhân dự kiến sẽ được làm phẫu thuật
CM đầu tiên tên là Tôn Bình, năm nay lên 6 tuổi bị mắc Tứ chứng Fallot, là một
trong những chứng bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng. Bệnh nhân Tôn Bình này trước
nằm điều trị ở giường số 39, phòng 11 khoa Ngoại Tim mạch của các anh, nhưng về
sau không được tiến hành phẫu thuật CM mà chuyển sang làm phẫu thuật truyền
thống, giờ sức khỏe hồi phục và đã xuất viện. Bác sĩ Nhiếp, tại sao anh không
làm phẫu thuật CM cho Tôn Bình mà lại làm phẫu thuật truyền thống?”
“Tình trạng mỗi bệnh nhân khác nhau, người nhà Tôn Bình yêu cầu làm phẫu
thuật truyền thống.”
“Nói vậy là người nhà bệnh nhân Tôn Bình cũng biết khả năng rủi ro của phẫu
thuật CM cao hơn nhiều so với phẫu thuật truyền thống?” Luật sư Đàm vặn lại.
Nhiếp Vũ Thịnh im lặng hồi lâu mới đáp: “Phải.”
“Bác sĩ Nhiếp, vậy tại lúc đó anh lại đề nghị em họ tôi làm phẫu thuật
CM?”
“Tôi cũng đã đề nghị phương án phẫu thuật truyền thống…”
Luật sư Đàm ngắt lời anh: “Anh với Tôn Bình có quan hệ gì?”
Nghe câu hỏi đó, lòng Nhiếp Vũ Thịnh chùng hẳn xuống, nhưng anh vẫn rất bình
tĩnh, nói: “Điều đó không liên quan gì tới việc này.”
“Đương nhiên có liên quan! Thế nào là ‘lương y như từ mẫu’? Thân là một bác
sĩ thì phải đối xử với bệnh nhân như cha mẹ đối với con cái. Tại sao anh lại
không làm phẫu thuật CM cho Tôn Bình? Bởi vì Tôn Bình là con đẻ của anh!”
Cả hội trường “ồ” lên kinh ngạc, mấy phóng viên ngồi phía sau cũng nhao nhao
đứng dậy bấm máy ảnh không ngớt, toàn thân Nhiếp Vũ Thịnh run lên vì tức giận
nhưng anh chỉ siết chặt nắm tay, nhìn thẳng vào mắt luật sư Đàm, nhắc lại rành
rọt từng chữ: “Không liên quan gì tới việc này.”
“Được. Anh không muốn biến con trai mình thành vật thí nghiệm cho ca phẫu
thuật nên đưa con trai của người khác vào thay.” Luật sư Đàm chỉ về phái người
thân của nạn nhân, gay gắt nói: “Anh nhìn đi, đây là cha của bệnh nhân, chính
anh đã khiến người đầu bạc như ông ấy phải tiễn kẻ đầu xanh! Anh có dám nhìn
thẳng vào ông ấy không? Anh có dám vỗ ngực nói ‘lương y như từ mẫu’ nữa không?
Công ty Đông Viễn của cha anh câu kết với Tập đoàn Khánh Sinh, còn anh thì đưa
dự án CM vào trong bệnh v