
là cái đó sao? Cũng phải có quá trình điều
tra thu thập chứng cứ đã chứ…”
Nhiếp Vũ Thịnh cười khổ: “Hôm nay không phải đã điều tra lấy chứng cứ rồi đó
sao?”
Nói rằng, anh quay mình bước ra ngoài, Chủ nhiệm Phương cuồng lên, gọi với
theo: “Nhiếp Vũ Thịnh, cậu quay lại cho tôi! Cậu gặp Viện trưởng làm gì? Muốn
gặp Viện trưởng cũng phải là tôi đi! Tên nhãi con kia!”
Thấy Chủ nhiệm Phương lo lắng, anh Đổng quyết định chặn cửa lại, khuyên nhủ:
“Thầy, thầy đừng đi, Tiểu Nhiếp xử lý được mà!”
“Xử lý cái đầu cậu ta ấy!” Chủ nhiệm Phương mắng, “Cậu ta đã quyết, dù cả đời
này không làm bác sĩ nữa cũng phải bảo vệ khoa Ngoại Tim mạch chúng ta, bảo vệ
danh tiếng cho bệnh viện Phổ Nhân chúng ta…”
Trong phòng làm việc của Viện trưởng, Nhiếp Vũ Thịnh giao nộp thẻ bác sĩ đeo
trước ngực. Phó Viện trưởng phụ trách chuyên môn cố giữ anh lại, vị Phó Viện
trưởng này cũng xuất thân từ bác sĩ ngoại khoa, là người theo phái kỹ thuật cũ,
nên nói chuyện vô cùng cứng rắn: “Bệnh viện chúng ta không có lỗi! Hoàn toàn
không có lỗi! Cùng lắm xin bộ Y tế phái tổ chuyên gia đến là được chứ gì! Phổ
Nhân từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nếu chúng ta sai, thì cứ
chửi chúng ta đi, phải xử lý thế nào thì xử lý thế đó. Bây giờ chúng ta không có
gì sai cả, Tiểu Nhiếp, tôi không đồng ý cho cậu nghỉ việc! Nhất định không đồng
ý! Bọn họ muốn làm ầm ĩ thế nào thì ầm ĩ thế đó! Cùng lắm khởi kiện lên tòa án,
chúng ta theo kiện!
Nhiếp Vũ Thịnh đợi Phó Viện trưởng trút giận xong mới nhẹ nhàng nói: “Thôi
chú ạ, chú từng dạy chúng cháu lấy đại cục làm trọng mà. Cứ để họ tiếp tục làm
ầm ĩ như thế, bệnh viện sẽ không thể hoạt động bình thường được. Lần trước lúc
giải quyết sự cố y tế, Viện trưởng Lưu đã nói, chú ấy biết chúng cháu không
phục, bản thân Viện trưởng Lưu cũng không phục. Nhưng chúng ta là bệnh viện,
chúng ta phải nhanh chóng xử lý những việc này, để cứu chứa thêm nhiều bệnh nhân
nữa.”
“Nhưng mười năm học y, hôm nay cậu lại từ bỏ như vậy…”
Nhiếp Vũ Thịnh chợt mỉm cười: “Nhớ lúc mới đến bệnh viện làm việc, Chủ nhiệm
Phương từng hỏi cháu, học y mười năm, đã học được nghề bác sĩ coi thứ gì là quan
trọng nhất chưa? Lúc đó cháu ngẩn người, nói kỹ thuật quan trọng nhất. Chủ nhiệm
Phương nhấn mạnh từng chữ nói với cháu, rằng bệnh nhân quan trọng nhất.”
Nghe những lời này, Phó Viện trưởng không nói gì thêm, chỉ vỗ nhẹ vào vai anh
thở dài.
Nhiếp Vũ Thịnh vẫn còn việc phải bàn giao nên từ phòng Viện trưởng đi ra, anh
liền quay lại khoa Ngoại Tim mạch. Bên khoa Nhi đã gọi Chủ nhiệm Phương sang bên
đó, dù hôm nay khoa Ngoại Tim mạch có cuộc họp điều trần nhưng một sản phụ ở
khoa Sản vừa sinh mổ một đứa trẻ toàn thân tím tái, sau khi khoa Sản và khoa Nhi
dốc toàn lực cấp cứu, phát hiện đứa trẻ có dị tật về tim mạch rất phức tạp, chủ
nhiệm khoa Nhi thấy không ổn, liền gọi điện cho Chủ nhiệm Phương, lập tức quyết
định hội chẩn phẫu thuật.
Bệnh viện là như vậy, dù trời có sập xuống nhưng lúc cần cấp cứu cho bệnh
nhân, thì vẫn phải cấp cứu trước đã.
Nhiếp Vũ Thịnh xin nghỉ phép một thời gian, những bệnh nhân mà anh tiếp nhận
điều trị cơ bản đều đã xuất viện, do vậy công việc không nhiều, việc bàn giao
cũng rất nhanh chóng.
Anh Đổng cũng đã vào phòng phẫu thuật, làm phụ mổ cho Chủ nhiệm Phương. Chỉ
có Tiểu Mẫn đỏ hoe cả mắt, nhất là khi Nhiếp Vũ Thịnh bàn giao tất cả bệnh án
của bệnh nhân, thu dọn đồ đạc cá nhân rồi nói: “Anh đi đây,” Tiểu Mẫn suýt bật
khóc, mếu máo: “Sư huynh, anh đợi thầy về hẵng đi, nếu thầy về mà không thấy anh
thì biết làm thế nào…”
Nhiếp Vũ Thịnh cười nói: “Ngốc ạ, anh thôi việc không làm nữa chứ có phải đi
đến chân trời góc biển đâu, khi nào mọi người muốn gặp anh thì cứ gọi điện, anh
mời mọi người ăn cơm.”
Nhiếp Vũ Thịnh thôi việc quá đột ngột nên chưa có mấy người hay. Trong cuộc
điều trần của bệnh viện ngày hôm nay, nhiều người đã nghe được chuyện của anh,
nên k anh đi qua hành lang khoa Ngoại Tim mạch, rất đông bác sĩ y tá đứng lại
chào hỏi, động viên anh mấy câu. Từ thang máy đi xuống, mỗi đồng nghiệp mà anh
gặp đều ngỡ rằng anh đang trên đường ra về sau cuộc họp điều trần, nên chỉ gật
đầu chào, Nhiếp Vũ Thịnh cũng cười cười gật đầu chào lại, tựa như ngày thường đi
làm về vậy. Ra đến tận bãi đỗ xe, ngoái đầu lại nhìn tòa nhà của khoa Ngoại Tim
mạch, anh mới thấy lòng đau xót khôn nguôi.
Biết bao lần bị điện thoại cấp cứu lôi dậy lúc nửa đêm, anh đã đỗ xe ở đây,
đi về phía toàn nhà sáng rực ánh đèn của khoa Ngoại Tim mạch. Biết bao lần hết
giờ tăng ca anh lê đôi chân tê cứng vì đứng mổ ra bãi đỗ tìm xe của mình, có
điều, không lần nào anh thấy lưu luyến như lần này. Anh đứng ở bãi đỗ xe, nhìn
lại tòa nhà 38 tầng của khoa Ngoại Tim mạch hồi lâu, chẳng biết bao lâu sau, anh
mới mở cửa lên xe.
Bảo vệ ở cửa ra của bãi đỗ xe nhìn thấy anh, theo thói quen đợi anh lấy thẻ
đỗ xe ra, nhưng thẻ đỗ xe của Nhiếp Vũ Thịnh cùng những giấy tờ chứng nhận công
tác khác như thẻ bác sĩ… đều đã bàn giao lại, anh nhớ mang máng xe ngoài bệnh
viện thường phải thu phí đỗ