
ờ lại lo lắng cho nó vậy?”
Thịnh Phương Đình không đáp. Bên ngoài là cảnh đêm của thành phố, đã nửa đêm,
đèn đường như những chuỗi ngọc trai sáng rỡ, trên cầu vượt vẫn còn rất nhiều xe
cộ qua lại, đèn xe nhấp nháy, như một dòng sông ánh sáng đang chảy xiết. Thịnh
Phương Đình tiện tay mở máy nghe nhạc, trong ổ đĩa là CD Thư Cầm đặt vào từ
trước, Thịnh Phương Đình chưa từng nghe qua bài hát này, chỉ thấy một giọng nam
trầm ấm đang há
Anh chưa từng kháng cự nổi sức hấp dẫn của em
Dù rằng em chưa bao giờ mê mẩn anh
Nhưng anh vẫn luôn mỉm cười nhìn em
Tình ý của anh mãi nồng nàn trong ánh mắt
Anh đã từng tưởng tượng trong màn đêm cô đơn
Em bất ngờ xuất hiện giữa phòng anh
Nhắm mắt nhẹ nhàng hôn lên môi anh
Lặng lẽ ôm chặt anh vào lòng
Anh yêu em, trọn kiếp yêu em
Lần đầu tiên trong đời anh gạt bỏ sự cẩn trọng
Mặc cho bản thân ảo tưởng mọi chuyện về chúng ta
Rằng em yêu anh, yêu anh đến cùng
Lần đầu tiên trong đời anh gạt bỏ sự cẩn trọng
Tin chắc rằng mình thật sự có thể yêu em đắm say
…
Sau khi Thư Cầm và Thịnh Phương Đình ra về, Nhiếp Vũ Thịnh đi tắm. Anh nằm
lên giường rất lâu, trằn trọc mãi vẫn không tài nào ngủ được, trong đầu miên man
đủ chuyện. Anh thấy cứ thế này không ổn, gần như cả đêm qua anh không hề chợp
mắt, nếu hôm nay lại mất ngủ nữa, chắc chắn ngày mai sẽ không đủ sức làm việc.
Anh chợt vùng dậy, vơ chìa khóa xe đi ra ngoài.
Tuy Thịnh Phương Đình nói là đua xe, nhưng anh cũng không lái nhanh cho lắm,
chỉ lái xe trên đường vành đai của thành phố, đi lòng vòng không mục đích mà
thôi. Bất giác anh đã lái xe đến bệnh viện lúc nào không hay, nhìn thấy Trung
tâm cấp cứu đèn đóm sáng trưng, Nhiếp Vũ Thịnh không khỏi thở dài, cũng không
vào trong mà quay đầu xe vòng lại đường vành đai.
Chẳng biết bao lâu sau, anh mệt quá đành dừng xe lại, đó là một con đường
nhỏ, Nhiếp Vũ Thịnh cũng không hiểu sao mình lại lái xe đến đây. Anh tìm một chỗ
trống đậu xe, lúc này trời cũng sắp sáng, xung quanh chỉ có ánh đèn đường lạnh
lẽo, không một bóng người qua lại. trời bắt đầu chuyển lạnh, cây bắt đầu rụng
lá, đêm tĩnh lặng tới mức chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc. Cơn buồn ngủ thoắt
ập đến, anh bèn ngả ghế ra, đắp áo khoác lên người, chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này rất sâu, nhưng lại nhiều mộng mị, đa số là mơ về thời còn nhỏ,
đùa nghịch bên cạnh bố, sau đó lại mơ hồ cảm thấy đứa bé đó không phải mình lúc
nhỏ, mà thật ra là Tôn Bình, thằng nhỏ ngả vào lòng anh, nũng nịu gọi anh là chú
Nhiếp, còn hỏi tại sao ông không nói chuyện với nó qua webcam nữa, có phải ông
rất bận không.
Nhiếp Vũ Thịnh thấy lòng chua xót, còn chưa kịp giải thích rõ ràng với Tôn
Bình thì đã tỉnh giấc.
Nhìn ra ngoài, trời đã tờ mờ sáng. Toàn thân anh đau ê ẩm, dù sao cũng đã 30
tuổi rồi, cuộn tròn trên xe ngủ cả đêm khó tránh cột sống nhức mỏi. Anh gạt áo
khoác ra ngồi dậy chợt nhận ra đây chính là bên ngoài khu nhà tập thể cổ cũ nát
của Đàm Tĩnh, xung quanh đều là những căn nhà kiểu này nên đường rất hẹp. Anh đã
từng ở đây đợi cô đến sáng, vào cái đêm anh biết thân thế thực sự của Tôn
Bình.
Không ngờ anh lại lái xe đến đây.
Thời thanh niên sôi nổi, anh cũng từng nói những lời ngọt ngào. Em ở đâu, anh
sẽ ở đấy.
Sau này dần dà anh mới hiểu, đó đã là niềm hạnh phúc ngoài tầm tay với. Đàm
Tĩnh bỏ đi rồi, anh đã mất cô, bao nhiêu đau đớn tột cùng đã trở thành vết
thương sâu trong đáy lòng, hễ chạm vào là nhói buốt, đành cố gắng tránh né phớt
lờ.
Thế nhưng, mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, chán chường, kiệt sức, anh lại vô thức
muốn đi tìm, tìm đến nơi có cô ở đó.
Nhiếp Vũ Thịnh mặc lại áo khoác, khởi động xe trở về nhà. Cả người anh đầy mồ
hôi vì ngủ trong xe, nên vừa về đến nhà liền đi tắm. Đang tắm, bỗng anh nghe
thấy tiếng di động reo bên ngoài. Trong thời điểm này, anh không dám bỏ qua bất
cứ cuộc điện thoại nào, bèn vội vàng vớ lấy khăn tắm chạy ra ngoài, tiện tay cầm
luôn khăn mặt lau bọt xà phòng trên tay. Nhìn thấy số của luật sư Khương trên
màn hình hiển thị, mới sáng sớm luật sư đã gọi điện đến, tám mươi phần trăm là
tin tốt lành, nên anh vui vẻ nhận điện: “Việc bảo lãnh bố tôi có tiến triển rồi
phải không?”
Luật sư Khương nói: “Cậu Nhiếp, cậu phải bình tĩnh.”
Nghe thấy câu này, Nhiếp Vũ Thịnh bỗng cảm thấy lòng trầm xuống. Anh không
dám nghĩ đến khả năng xấu nhất, chỉ siết chặt chiếc khăn mặt, nói: “Có chuyện gì
anh cứ nói. Tôi nghe đây.”
“Tảng sáng này Chủ tịch Nhiếp đột nhiên hôn mê, vì trời chưa sáng nên chẳng
ai phát giác, đến sáng mới phát hiện ra, bác sĩ ở trại giam đã tiến hành sơ cứu,
nhưng không có hiệu quả gì lắm, bèn gọi xe cứu thương đưa bố cậu đến bệnh
viện…”
Nhiếp Vũ Thịnh nghe thấy âm thanh gì đó ken két vang lên, phải mất một lúc,
anh mới nhận ra đó chính là tiếng nghiến răng của mình. Chiếc khăn mặt đã bị anh
siết thành một cái nút, thân là bác sĩ ngoại khoa, anh hiểu rõ với bệnh tình của
bố mình, hôn mê lúc này có nghĩa là gì. Anh không thể hình dùng được tình trạng
của bố, một mình nằm đó trong tình trạng mất ý thức, đến tận khi trời sáng rõ,
bác