XtGem Forum catalog
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325731

Bình chọn: 9.5.00/10/573 lượt.

goại để chữa bệnh với hai nhân

vật quan trọng, đối phương đều nhận lời sẽ nghĩ cách giúp đỡ. Đồ Cao Hoa cũng đã

nói với anh, những người như vậy không nhận lời thì thôi, hễ đã nhận lời, nhất

định có khả năng làm được, nghe vậy anh mới yên tâm phần nào.

Đến dưới chân lầu, anh dường như không còn sức lực bước lên nữa. Ngồi xuống

bên bồn hoa, anh lôi ra bao thuốc lá. Hai ngày nay anh đã hút không ít thuốc,

ban đầu là tự mua một bao, sau đó thư ký của công ty thấy anh hút thuốc, nên

thường xuyên đặt một bao thuốc trên bàn làm việc của anh, trong xe của tài xế

cũng có sẵn, lúc xuống xe, anh tiện tay lấy một bao.

Hút thuốc cũng chẳng phải việc gì vui thú, lúc nhỏ anh không thích bố hút

thuốc, vì thấy mùi thuốc rất hôi. Lớn lên học y, anh càng thấy tác hại của thuốc

lá đối với sức khỏe, cả trăm cái hại mà không có cái lợi nào. Song giờ anh đã

phát hiện ra cái lợi của việc hút thuốc lá, đó là khiến đầu óc trống rỗng, không

phải suy nghĩ gì, chỉ chuyên tâm hút thuốc nhả khói. Hút thuốc xong, nếu trời có

sập, anh cũng chống đỡ được.

Vừa hút được mấy hơi, anh bỗng nhìn thấy người quen. Thư Cầm đỗ xịch xe, gào

lên với anh: “Sao anh không nghe điện thoại?”

“Điện thoại hết pin.” Thật ra lúc đó anh đang nói chuyện với người ta, không

tiện nghe điện thoại, nên đã tắt đi.

“Làm em sợ hú ví Thư Cầm lườm anh, “Em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì

chứ.”

“Xảy ra chuyện gì được hả? Chuyện có thể xảy ra được đã xảy ra từ lâu

rồi.”

Thư Cầm thông báo: “Bên săn đầu người tạm thời vẫn chưa tìm được người anh

cần, tuy nhiên em đã đưa bạn trai em đến đây, trước đây anh ấy làm bên ngành

hàng tiêu dùng nhanh, hay anh dùng thử xem sao?”

Nhiếp Vũ Thịnh rất ngạc nhiên: “Bạn trai em? Bạn trai em ở đâu ra vậy?”

“Chẳng phải anh và em đã chia tay rồi ư ? Chia tay rồi còn không cho em tìm

bạn trai mới hay sao!” Cô lại lườm anh một cái, rồi giới thiệu với anh chàng

trai vừa bước xuống từ xe mình: “Đây là Thịnh Phương Đình. Anh đã gặp rồi, anh

ấy bị xuất huyết dạ dày, là anh giúp anh ấy nhập viện.”

“Chào bác sĩ Nhiếp!”

Dáng vẻ Thịnh Phương Đình vẫn như trước, ăn mặc bảnh bao, phong thái điềm

tĩnh. Nhiếp Vũ Thịnh vội vàng đứng dậy, vừa bắt tay vừa nói: “Xin lỗi, Giám đốc

Thịnh, công việc ở bệnh viện bận quá, lúc anh xuất viện tôi không tiễn

được.”

“Không sao.”

Thư Cầm đề nghị: “Đừng đứng đây mãi thế, tìm chỗ uống tách cà phê đi.”

Nhiếp Vũ Thịnh mời: “Lên nhà tôi đi, nhà tôi có cà phê hạt ngon lắm.”

Ba người cùng lên lầu. Vừa vào đến cửa Thư Cầm nhanh nhảu tìm ngay một đôi

dép đi trong nhà để thay, rồi đưa cho Thịnh Phương Đình đôi dép lê dùng một lần:

“Nhiếp Vũ Thịnh ưa sạch sẽ, anh chịu khó chút nhé.”

Nhiếp Vũ Thịnh chẳng nói năng gì, lẳng lặng bê máy pha cà phê ra, bắt đầu

rang. Chẳng bao lâu, hương cà phê bắt đầu lan tỏa khắp phòng, mỗi người một cốc.

Nhiếp Vũ Thịnh đang khát khô cô, vội uống liền hai ngụm, rồi lại đi rót thêm

nước đá, uống một hơi cạn sạch. Uống xong, anh mới cầm cốc cà phê, băn khoăn

hỏi: “Giám đốc Thịnh trước đây làm về mảng kế hoạch phải không?”

“Giám đốc phòng Kế hoạch.” Thịnh Phương Đình nói, “Nhưng tôi mới làm việc cho

hai doanh nghiệp thôi, một là công ty hàng tiêu dùng nhanh xuyên quốc gia của

Mỹ, một là công ty kinh doanh hàng tiêu dùng nhanh của Đài Loan, phương thức

quản lý không giống nhau lắm.”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Tôi tạm thời tiếp quản, công việc bù đầu, mà tôi lại

không hiểu gì về lĩnh vực này, cần một người của mình trong độ Ban lãnh đạo, như

vậy đối phương mới kiêng nể đôi chút.”

Thịnh Phương Đình gật đầu, hỏi anh: “Giám đốc Tài chính thì sao?”

“Chắc cũng tin được.”

“Giám đốc Marketing thế nào?”

“Chưa xác định được là đứng về bên nào, có lẽ gió chiều nào xoay chiều

nấy.”

“Thế còn Nhân sự?”

“Là nhân viên lâu năm của bố tôi, không đến nỗi giậu đổ bìm leo, nhưng về lâu

dài cũng rất khó nói.”

Nhiếp Vũ Thịnh thấy mệt mỏi thật sự, bốn bề bao vây không biết người nào mới

đáng tin cậy. Trong thời điểm then chốt này, anh không dám dùng sai người. Ban

lãnh đạo có sự đề phòng với anh, anh cũng có sự đề phòng đối với Ban lãnh đạo.

Hai bên đều chưa bắt đầu thăm dò, địch chưa động thì ta cũng chưa động. Nếu anh

sắp xếp một người vào trong đó, Ban lãnh đạo nhất định sẽ cảm thấy, đây là bước

thăm dò đầu tiên. Họ sẽ có phản ứng gì, thật rất khó đoán được.

Thịnh Phương Đình có vẻ không tính toán danh lợi, anh nói: “Tôi có thể làm

trợ lý đặc biệt cho anh, đợi Tổng Giám đốc Nhiếp được bảo lãnh tại ngoại chữa

bệnh rồi tính.”

Điều Nhiếp Vũ Thịnh lo lắng là, dù có được bảo lãnh tại ngoại để chữa bệnh,

thì trước và trong thời gian điều tra xét xử, Nhiếp Đông Viễn cũng không thể rời

khỏi Hồng Kông. Sau khi chính thức điều tra xét xử xong, kết quả càng khó nói

hơn. Cũng may nếu được bảo lãnh tại ngoại để chữa bệnh, thì anh có thể bay đến

đó gặp bố. Rất nhiều điều, rất nhiều chuyện, đều có thể chờ bố đưa ra quyết

định.

Ba người cầm tách cà phê, ai nấy đều trầm ngâm. Cuối cùng vẫn là Thư Cầm lên

tiếng hỏi: “Sức khỏe bác thế nào rồi?”

“Anh không biết.” Nhiếp Vũ Thị