Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nhị Thủ Vương Phi

Nhị Thủ Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321920

Bình chọn: 7.5.00/10/192 lượt.

khi Thiếp đang trong thời điểm không thuận tiện hầu

hạ Ngài, Ngài đi tìm nữ nhân khác sao?” Nàng chưa từng nghe nói qua có

người nào nam nhân sẽ theo dính thê tử của chính mình như vậy, Ứng Trị

đối nàng như thế, nàng thật cao hứng.

Ứng Trị dù sao cũng là nam nhân, cho dù có thích nàng như cũng sẽ ở mức độ có giới hạn, rồi một thời gian sau đó cũng sẽ yêu thích người khác,

nghĩ đến đấy trong lòng ngực nàng co rút đau đớn, nàng hai mắt nhắm khẽ.

Như mà hiện tại nếu Ứng Trị cùng Lưu Thuận Nghiêu giống nhau, nàng cũng sẽ

không lùi bước, nếu Ứng Trị là của nàng, nàng sẽ cố gắng tranh thủ giữ

chặt Ứng Trị.

Nếu không phải của nàng, nàng cũng sẽ không oán hận, nàng sẽ cố gắng làm cho chính mình khoái hoạt.

“Ngươi…… Ý ngươi là muốn Gia đi tìm nữ nhân khác?”

Nàng cảm nhận được Ứng Trị ngữ điệu đột nhiên trở nên âm trầm.

Nàng ngẩn người, đột nhiên hoảng hốt đứng lên, không biết nên như thế nào

trả lời? Nàng nên giải thích rõ ý của nàng, hay vẫn đáp ứng để Ứng Trị

đi tìm nữ nhân khác? Hay vẫn nghe theo nội tâm chính mình, yêu cầu Ứng

Trị chỉ yêu một mình nàng?

Nàng bất lực .

Ta thực không vui, sắc mặt tối tăm đem nàng đang ôm ngồi trên đùi để xuống một bên.

“Nói đi nói lại, Ngươi vẫn là không coi trọng Gia! Lưu Thuận Nghiêu cưới

thêm một tiểu thiếp, Ngươi liền khóc lóc kiên quyết rời đi, ngươi vì thế mà thương tâm khổ. Còn đối với Gia, Ngươi lại chủ động bảo Gia đi tìm

nữ nhân khác.” Ta có cảm giác bị thương.

“Này……” Nàng cứng họng, loại sự tình này cũng không phải nàng có thể quyết

định, nếu nàng nói không cần, Ứng Trị sẽ nghe lời của nàng sao?

“Có phải ý Ngươi giống như Gia vừa nói?” Ta nổi giận đùng đùng hỏi.

“Thiếp không hề không coi trọng Ngài.” Nàng nóng vội, giữ chặt tay Ứng Trị.

“Thiếp chỉ là học qua lễ nghĩa làm thê tử người ta phải biết dễ dàng tha thứ,

nam nhân đều có ba vợ bốn nàng hầu, Thiếp phải tập thành thói quen a!”

Nàng nói xong cảm thấy chính mình đều không có thói quen chấp nhận hoàn cảnh như trong lời nàng nói, lòng nàng không ngừng dâng lên đau đớn.

Nghe nàng nói Ta lửa giận không những không tắt mà lại càng thêm tràn đầy.

“Ngươi đối Lưu Thuận Nghiêu không thể tha thứ được, đối Gia có thể dễ dàng tha thứ?”

Đây là sự đãi ngộ khác biệt sao? Trừ bỏ chứng minh nàng không đủ thương Ta, Ta tìm không thấy lý do giải thích nào khác, chẳng lẽ nàng có lòng dạ

rộng lượng!

“Đừng luôn mang hắn ra so sánh với Ngài….”

“Đủ! Gia không nghĩ lại nghe lời ngươi nói dối, cái gì không cần hắn, đã

quên hắn, kỳ thật ngươi từ đầu tới cuối cũng chưa đem khai trừ khỏi tâm

ngươi!” Ta lại bắt đầu nghĩ tới hận Lưu Thuận Nghiêu .

“Thiếp có!”

“Gia đối với ngươi tốt như vậy, ngươi đối Gia lại thủy chung không bằng đối hắn ngươi coi trọng hắn hơn Gia!”

Nàng bị Ứng Trị liên tiếp khẳng định óan giận đầu choáng váng, nhất thời đã không bắt kịp ý trong lời nói của Ứng Trị.

Ta bất mãn đến cực điểm, xoay người bước nhanh đi ra khỏi phòng.

Nàng kích động vô cùng, đứng dậy muốn đuổi theo Ứng Trị, vừa đứng lên sau

lưng liền truyền đến cảm giác đau làm nàng không thoải mái, chỉ có thể

khó chịu ngồi xổm xuống thân mình, hốc mắt không tự giác phiếm hồng, cảm thấy thật ủy khuất.

Nàng khuyên Ứng Trị tìm nữ nhân khác là nàng sai sao?

Cho tới nay, nàng chỉ có hưởng thụ sự dung túng của Ứng Trị đối với nàng,

Ứng Trị đối với nàng tốt, nàng chưa vì Ứng Trị trả giá cái gì.

Một giọt nước mắt theo mắt nàng chảy xuống, nàng tự trách mình tại sao lại

nói ra những lời không nên nói, làm cho Ứng Trị thất vọng, nếu nàng tích cực một chút, quan tâm Ứng Trị nhiều hơn, Ứng Trị sẽ không đem Lưu

Thuận Nghiêu ra so sánh.

Nàng dùng sức khởi động thân, nặng nề từng bước một đi ra phòng, nàng phải

làm cho Ứng Trị hiểu được Ứng Trị đối nàng có bao nhiêu quan trọng.

Ứng Trị làm cho nàng có năng lực mở lòng làm cho nàng có đủ dũng cảm một

lần nữa tìm đến tình yêu, làm cho nàng buông ra chính mình, không hề áp

lực, cho dù bị thương cũng không tuyệt vọng.

Ứng Trị luôn che chở nàng, hiện tại Ứng Trị có bao nhiêu khuyết điểm nàng cũng vui vẻ chấp nhận.

Nàng sớm nên cho Ứng Trị biết, nếu không có Ứng Trị cuộc sống của nàng nhất định sẽ rất bi thảm.

Giờ khắc này, rõ ràng nàng đang rơi lệ như nàng không thương tâm, nàng nhận ra trong những giọt lệ ấy mang theo hương vị chua có ngọt thấm sâu vào

tâm nàng, quan trọng là những hương vị này đều do Ứng Trị mang đến cho

nàng, là độc nhất vô nhị …… Nàng sẽ không lại yên lặng, sẽ không lại che dấu!

Ta tức giận đi ra đi ra phòng, cố ý thả chậm cước bộ chờ đợi nàng đuổi

theo nhận lỗi, đợi trong chốc lát vẫn không thấy được nàng làm ta càng

giận sôi lên.

Vừa định phản quay xem nàng đang làm cái gì, phía sau có tiếng bước chân

truyền đến, ta nhìn thấy Hỉ Quý đang ôm khai nước trà, ta lập tức tiến

lên che miệng Hỉ Quý, đem hắn kéo ra xa mới buông ra.

“Ngươi xem gặp cái gì?”

“Nô tài…… Nô tài cái gì cũng không thấy!”

“Không coi ai ra gì! Gia cũng chưa nhìn thấy sao?”

“Vương gia thiên tuế……” Ô, muốn hắn như thế nào trả lời, Gia mới vừa lòng a?

“Vương phi nếu nhìn thấy ngươi