
, hỏi Gia ở nơi nào, ngươi nói như thế nào?”
Hỉ Quý choáng váng, hỏi vấn đề này có ý gì à?
“Nô tài ngu dốt, thỉnh Vương gia chỉ dạy.”
“Ngươi nói thấy Gia nổi giận đùng đùng, không mà nói là ảm đạm đi …… Đi nơi nào tốt?”
Ta không biết được đối Vương phủ mới này nơi nào thích hợp để ta đến ngồi đợi nàng.
“Hậu viện bên giếng cổ?”
Hỉ Quý linh hoạt cung cấp địa nơi.
“ Ưhm, cứ như vậy đi! Ngươi hiện tại nên biết phải làm gì để cho Vương phi tìm được Gia, hiểu chưa?”
Hỉ Quý khóc không ra nước mắt “…… Nếu Vương phi không tìm nô tài?”
“Nghĩ biện pháp cho Vương Phi đi tìm!”
Ta không kiên nhẫn đem Hỉ Quý đẩy ra, ngay sau đó lại kéo lại Hỉ Quý, đem nước trà một ngụm uống hết rồi rời đi.
Vương phủ mới nàng là khi nhận được thánh chỉ ta lập tức phái người đến mua, trải qua sửa chửa lại cảnh vật càng thêm xinh đẹp, tao nhã quý phái.
Ta đi đến hậu viện sự tức giận cũng đã hơi chút bình ổn.
Tịch dương chiếu vào mang thân ảnh của ta kéo thật dài, nhìn bầu trời đầy
ánh nắng ráng màu, ta nhịn không được thở dài, ta cũng không muốn lấy
Lưu Thuận Nghiêu ra so sánh, như nghe đến nàng đối với ta “Khoan dung”
Thật sự làm cho ta tức giận.
Ta không phải giống như mọi nam nhân đều thích có được rất nhiều thê
thiếp, huống chi người độc đáo như ta, làm sao có thể cùng những nam
nhân bình thường giống nhau, nàng lại đối xử bình đẳng xem ta như những
nam nhân đó còn chưa tính, còn lại muốn ta đi tìm nữ nhân khác.
Này chỉ có thể nói, trong lòng nàng ta chưa chiếm được vị trí cao nhất!
Ta thật thương tâm ── Đổng Phi Hà đối ta đều không phải là vô tình, phu
thê ở chung lâu như vậy, tình cảm đối phương làm sau có thể không nhận
ra, lúc ban đầu nàng quả thật bài xích ta, nhưng hiện tại, nàng hoàn
toàn đã tiếp nhận ta.
Nhưng đối với ta bao nhiêu đây không đủ.
Ta cũng không thỏa mãn như thế, ta muốn càng nhiều, càng nhiều!
Ta muốn mọi hành động của nàng, mọi biến hóa tâm tình của nàng chỉ
giành riêng cho ta, của nàng vui, của nàng cười, của nàng nước mắt, của nàng ngượng ngùng…… Toàn bộ chỉ cho phép nàng đối với ta.
Vì sao nàng làm không được?
Ta nhíu mày, xung quanh quá nhiều muỗi, thật hối hận khi tuyển địa điểm, nếu đổi vị trí thì sợ rằng nàng tìm đến sẽ không thấy.
Khổ!…
Ta thật vất vả đợi một lâu sau, mới nghe được tiếng bước chân của nàng, ta liền đứng lên quay lưng về hướng nàng đang tiến tới, tạo ra bộ dáng cả
người tràn ngập nghiêm nghị.
“Gia……”
“Tới làm cái gì? Không muốn gặp ngươi!” Ta cũng không quay đầu lại.
Nàng cắn cắn môi, đi lên kéo kéo tay áo Ứng Trị, ôn tồn nói:
“Đừng nóng giận , là của Thiếp sai, không nên kêu Ngài đi tìm người khác,
Thiếp về sau cũng không nói ra, tha thứ Thiếp lần này được không?”
“Gia không hề tin tưởng ngươi !”
Ta lại nhắc tới người đáng ghét trong lòng ta:
“Đi tìm Lưu Thuận Nghiêu đi!” Nói xong ta lại có chút hối hận.
Nàng lắc đầu cười khổ, đi đến trước người Ứng Trị, nhìn lên khuôn mặt cứng
lạnh của Ứng Trị, ôn nhu nói: “Thiếp không cần hắn, Thiếp chỉ cần Gia,
có thể được chứ?”
Ta trong nháy mắt không khống chế được nhịp đập của tim mình, cảm giác
cánh tay mềm mại của nàng đang ôm lấy thắt lưng của ta thì mọi tức giận
bỗng nhiên không cánh mà bay .
“Thiếp xin Gia hãy chỉ yêu một mình Thiếp, đừng yêu thích thêm một người nào
khác nữa có thể chứ?” Nàng cố gắng ôm Ứng Trị, như bất đắc dĩ bụng quá
lớn, không thể kề sát thân thể vào Ứng Trị.
“Hừ!” Ta nhìn bầu trời, không xem nàng.
Nàng cúi đầu, phát hiện hai người thân ảnh dưới ánh tịch dương chiếu hình
thành một bức tranh buồn cười, nàng đưa một tay vuốt ve trên bụng đó
cũng là sự trở ngại khoảng cách nàng giữa và Ứng Trị, ở trong lòng vụng
trộm đối với đứa nhỏ nói ── Nhìn xem phụ thân ngươi hiện tại bộ dáng
thật không đáng yêu, phải nhớ kỹ, về sau trăm ngàn đừng học phụ thân!
“Gia, Thiếp cũng sẽ chỉ yêu một mình Ngài.” Nàng ngẩng đầu.
Nàng tiếp tục cười nói: “Cho dù có một ngày, Ngài đem tâm giao cho người
khác, Thiếp cũng sẽ không oán hận, sẽ không rời đi Ngài, không phải Ngài không bằng Lưu Thuận Nghiêu, mà là Thiếp…… Thiếp rất thích cùng Ngài ở
cùng một chỗ.”
Ta nghe xong lòng chấn động. Muốn cùng nàng nói vài câu như chỉ có thể nói…
“Ngươi thực phiền, nhân phẩm phá hư Gia, lại yêu thích nghĩ xằng bậy.”
“Ngài nói cái gì ──”
“Đừng lo!”
Nàng kiễng mũi chân, hôn nhẹ lên môi Ứng Trị, dùng phương pháp thân thiết chân thành thổ lộ đánh gãy sự phiền tối của Ứng Trị.
“Nếu Ngài như vậy, Thiếp cũng sẽ thích Ngài, Ngài biết vì sao không?”
Ta nhất thời im lặng không nói nên lời.
“Ngài làm cho Thiếp có thể đem tất cả những ý nghĩ trong lòng nói ra, không
sợ hại, không áp lực, chỉ có đối với Ngài, Thiếp mới có thể có được cảm
giác tự tại như vậy.” Ánh mắt Nàng sáng ngời.
Ta say mê nhìn vào đôi mắt trong sáng thuần thiết của nàng.
“Ngài nói xem. Tại sao Thiếp có thể không thích Ngài?” Nàng cười kiều mị.
“Đương nhiên không được!” Ta còn muốn nghe nàng nói càng nhiều câu lấy lòng ta, nhưng dục vọng của Ta không cho phép.
Ta xúc động ôm lấy nàng, tiếp tục hành động nàng vừa rồi khiêu khích, ta
cà