
c lần này hoàn toàn không phải là do Ứng Trị gây ra.
Sau này mặc kệ ai làm Thái tử ai ngồi lên ghế rồng, thì Ứng Trị đã ở nơi
xa, còn có đất phong, vô luận đại vị của Đổng gia trong tương lai hưng
thịnh hay thất thế trong triều đình, vẫn cón có chỗ để dựa vào.
Đổng lão gia nói : “Tam gia tuy là người có bệnh, như Tam gia đối quốc gia
và dân chúng là có lao tâm, lao lực rất nhiều, Tam gia xử lý mọi việc
luôn thẳng thắng, gây ra đắc tội rất nhiều quan viên có địa vị cao trong triều đình, ngay cả huynh đệ cũng không loại trừ, danh tiếng chuyên gây phiên toái cho người không ngừng vang xa. Con thân phận là Vương phi
cần phải trợ giúp nhiều cho Tam gia, nếu đến đất phong có cần tương trợ
vì cứ nói với phụ thân.”
Phụ thân dạy bảo nàng, nàng phải giúp Ứng Trị mở rộng thế lực.
“Dạ! Nữ nhi hiểu.” Không cần phụ thân dặn dò, nàng cũng sẽ vì chính tương
lai của mình mà tích cực cố gắng, bởi vì Ứng Trị, bởi vì chình nàng,
nàng cần phải làm thế, cần phải trân trọng chính mình.
Nương nắm lấy tay nàng, kéo nàng đến một chổ riêng nói chuyện: “Phi Hà à!…Con phải tự chăm sóc tốt chình mình, nhanh chóng sinh vài đứa nhỏ, như vậy
địa vị mới có thể giữu vững được. Sẳn hôm nay, đại phu đến xem bệnh cho
tẩu con vẫn chưa rời phủ, con cũng cho đại phu bắt mạch xem, thuận tiện
kê vài đơn thuốc bổ, nói không chừng dùng xong con sẽ càng dễ dàng hoài
thai.”
“Nương……” Nàng rất khó xử, muốn cự tuyệt lại sợ ý tốt của nương như lại sợ nương không được vui.
Trừ đối với Ứng Trị nàng có thể không câu nệ như đối với mọi người, mặc dù
là người nhà của nàng, nàng vẫn bị lễ phép trói buộc, không thể ngôn
hành cử chỉ tùy theo tâm nàng.
Sự thật nàng cùng người nhà trước giờ luôn rất thân thiết, vậy mà khi cùng người nhà ở chung, ngược lại sự tự do, tự tại so ra kém hơn cùng Ứng
Trị ở chung một chỗ. Tại sao lại như vậy?
Nàng vẫn nghỉ không rõ, trong đầu nàng dần dần hiện ra bộ dáng một đám tiểu
hài tử. ── Đứa nhỏ của nàng cùng Ứng Trị sẽ có bộ dạng tính tình như thế nào?
Nàng vô cùng chờ mong a`! Nghĩ nghĩ lại thấy cảnh tưởng trong miếu hiện
nhanh trong đầu nàng….Con xin cầu nguyện phật trời đùng cho đứa nhỏ có
tính tình giống Ứng Trị……
Bất quá cho dù giống, nàng cũng không sợ hãi nhiều, dù sao cũng có nàng bên cạnh đứa nhỏ, nàng có thể kịp thời sửa chửa bảo bối của nàng ngay từ
nhỏ khi hắn phạm phải sai!
Nàng nếu làm nương, tuyệt đối sẽ vì đứa nhỏ cố gắng dạy bảo, ngăn chặn sau
này lại suất hiện thêm một “Tam gia” gây loạn thiên hạ!
Nàng theo nương trở lại phòng của nàng trước khi xuất giá, nương cho người đi thỉnh đại phu.
Nàng nhìn đến phòng mình được nương cho người don dẹp sạch sẽ giống như nàng vẫn còn ở nhà, lòng dâng lên một cảm xúc nghẹn ngào.──Nàng tại đây nơi này lớn lên, rồi rời đi khi đến tuổi lập gia, rồi bởi vì bị trượng phu bỏ rơi, quay về vẫn ở căn phòng này thương tâm khóc, cuối cùng nàng lại gả một lần nữa, gả đến một nam nhân nàng hoàn toàn không thích, nhưng
hiện tại nàng một chút tiếc nuối vẫn không có, ngược lại cảm thấy chính
mình ngày ngày cuộc sống đi qua thật tự do, thật thư thái.
Cuộc sống hiện tại, của nàng vui vẻ như thế không phải vì trượng phu của
nàng là một hoàng tử, nàng có thể hưởng thụ phú quý mà là trượng phu
luôn để cho nàng làm mọi việc tùy tâm, làm cho nàng không hối hận khi
rời đi Lưu gia, trượng phu cho nàng một hoàn cảnh sống càng ngày càng
tiêu dao tự tại.
“Chúc mừng Đổng phu nhân, chúc mừng Vương phi.”
Đại phu sau khi kiểm tra, nói ra những lời ngoài dự đoán của mọi người:
“Vương phi đã có thai hai tháng.”
Nàng sửng sốt kinh ngạc, tính tính ngày, chẳng lẻ là thành thân sau vài ngày liền hoài thai .
Nương vui vẻ, xin đại phu kê vài phương thuốc dưỡng thai, để cho nàng mang về Vương phủ.
Nàng vuốt ve nhìn đến bụng mình lúc này vẫn chưa hiện ra lớn, các loại cảm
giác ùn ùn kéo đến. Nàng thật vui sướng! Thật vui sướng!
Nàng bắt đầu đoán đến sắc mặt Ứng Trị sau khi nghe đến tin tức, chắc sẽ rất cao hứng ?
Càng nghĩ nàng càng muốn nhìn thấy đến bộ dáng vui mừng của Ứng Trị……
Có chuyện gì người nàng nghĩ đến trước tiên đều là Ứng Trị, cho dù Ứng Trị có những lời nói, cử chỉ nàng không vừa lòng. Nàng phát hiện không biết từ khi nào nam nhân này đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng nàng.
Cuối cùng chuyển giao chính vụ qua nửa ngày đã xong, ta cảm thấy mệt mỏi,
trở lại Vương phủ, gặp trong phủ có khách nhân, vội hỏi mới biết khách
là người Đổng gia.
Hỉ Quý, thần bí hề hề hướng Ứng Trị thông báo: “Vương gia…Vương gia có tin tức tốt, Ngài mau vào đại sảnh đi.”
“Chuyện gì cao hứng như vậy?”
“Vương phi không cho nói, muốn Ngài đi vào, Vương Phi muốn đích thân nói cho Ngài.”
“Chuyện gì cần bảo mật nghiêm như vậy? Tốt, ngươi đừng nói, Gia đi đại sản.” Ta tò mò hưng trí, bước nhanh đi vào đại sảnh.
Người Đổng gia thấy ta, mặt hiện ra rất vui vẻ.
Đây chính là chuyện lạc a`! Bình thường nhìn thấy ta đều nơm nớp lo sợ, hôm nay cư nhiên cười đến như thế, ta thật kinh ngạc.
“Chuyện gì vui vẻ như vậy?”
“Ngài lại đây.” Nàng ngồi ở vị trí chủ vị hướng Ứng Trị ngoắc ng