Polly po-cket
Nhị Thủ Vương Phi

Nhị Thủ Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322014

Bình chọn: 8.00/10/201 lượt.

oắc, ngay cả nói chuyện cũng không điệu cũng không tôn kính.

Người Đổng gia vừa thấy, kinh ngạc ── Tam gia trở về, nàng không hành lễ, còn ngồi vững đó, tay vẩy vẩy gọi Tam gia giống như gọi con chó nhỏ.

Tam gia thì ngoan ngoãn nghe lệnh chạy đến!

“Ngồi.” Nàng một tay giữ chặt xiêm y Ứng Trị, một tay chỉ đến vị trí ngồi kế bên mình.

Đổng gia gặp Ứng Trị ngoan ngoãn ngồi xuống, sắc mặt càng đại biến, xem ra

thật đúng là giống ra lệnh cho chó con── Lại đây, ngồi xuống, có nghe

lầm không? Kế tiếp có phải hay không vẩy vẩy cái đuôi vài cái?

“Đến tột là có chuyện gì?” Ta kiên nhẫn nhìn thê tử, nàng thanh lệ trên mặt

tỏa ra ôn nhu ý cười, kiều mỵ động lòng người, làm ta như tựa như đang

uống rượu, phiêu phiêu say.

“Ngài sờ sờ xem.” Nàng kéo Ứng Trị tay, đặt tại chính mình bụng.

“……Tay sờ, tay sờ, còn chưa có vẩy cái đuôi .” Người Đổng gia thừa dịp phu thê bọn họ không chú ý, kề vào tai nhau nói nhỏ.

“Tam gia là người, không có cái đuôi a!”

Ta điều chỉnh trái tim, suy đi nghỉ lại ta thật hiểu không rõ à, trước mặt

người ngoài tại sao nàng lại yêu cầu ta âu yếm nàng à?

Nhưng mà làm nam nhân của nàng, ta vẫn nên nể tình nàng lập tức sờ sờ bụng nàng……Cảm giác không sai, sờ nhiều vài cái.

“Ngươi không có béo.” Một bên sờ một bên an ủi thê tử vậy.

“Ta có.” Nàng tức giận nói, nhìn váo ánh mắt Ứng Trị. “Hai tháng.”

“Sao?” Ta sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mới hiểu được lý của thê tử, lại còn nói mò ám không chịu nói tỉ mỉ rõ, ta hai mắt sáng ngời, vội vàng

việc việc hô:

“Kêu đại phu! Không, đi trong cung thỉnh ngự y !”

“Đừng đừng đừng, đã muốn xem qua .” Nàng vội chạy nhanh ngăn lại Ứng Trị.

“Ngươi có thân thai, không thể chạy như vậy!”

“Ngươi, đi trong cung truyền một tiếng, nói Gia không đi, phải đợi đứa nhỏ sinh ra!”

Nàng luống cuống tay chân ngăn cản. “Không cần phải vậy, không có sao, đại

phu nói vận động thích hợp, không cần mệt nhọc là được, chúng ta có thể vừa đi vừa du ngoạn.”

“Thế cũng được, không cần đi gấp, chậm rãi chơi đùa cũng tốt.” Ta ngẫm lại

cũng không phản đối, lại sinh ra chủ ý mới : “Chúng ta nên đặt tên cho

đứa nhỏ là gì?”

“Đợi chút!” Nàng kéo Ứng Trị cánh tay rồi chỉ đến vị khách. “ Đây là những đứa cháu nhà ta muốn bái phỏng Ngài.”

“Không rảnh chiêu đãi, lần sau lại đến.” Ta lập tức hạ lệnh đuổi khách.

“Không có lần sau !” Nàng không thể nhịn được nữa, ấn Ứng Trị ngồi xuống vị

trí chủ vị, không tự giác chẳng lẽ lại muốn nàng nhéo lỗ tai.

“Ngồi xuống cho ta, đạo đãi khách còn muốn ta dạy cho Ngài?”

“Đãi cái gì khách? Bọn nhỏ, Gia cấp tiền tiêu vặt, các ngươi chính mình trên đường trở về mua đồ vật ăn đi nha!”

“Ngài đừng náo loạn!”

“Nhẹ chút, nhẹ chút, đã nói với ngươi biết bao nhiêu, như thế nào vẫn còn dã man như vậy ?”

Đang ngồi người Đổng gia kinh ngạc im lặng không dám thở── Theo bọn họ biết

Đổng Phi Hà là một người dịu dàng hiền lành, này trước mắt họ Đổng Phi

Hà lại vừa nhéo lỗ tai trượng phụ vừa lớn tiếng la trách, đây là ai Đồng Phi Hà này với Đổng Phi Hà bọn họ biết hoàn toàn đối lập như hai người

khác nhau.

Phi hà của bọn họ như thế nào lại trở nên như vậy? Còn Ứng Trị, trong

truyền thuyết “Tam gia “ bị nhéo lỗ tai mặt mày còn hớn hở, vui sướng,

thật.. thật có phải là “Tam gia Ứng Trị” không?

Mọi người cảm thấy chính mình như đang trong mộng, nghĩ nghĩ cố mở to hai mắt.

Mấy ngày sau, dân chúng toàn Kinh Thành lại một lần nữa náo nhiệt chạy ra

hai bên đường lớn xem Tam Vương gia mang theo đội ngũ nhân mã “Oanh oanh liệt liệt” rời đi.

Nàng ngồi trong xe ngựa, vén lên rèm cửa sổ nhìn cảnh sắc Kinh Thành đang từ từ lùi xa trong tầm mắt, lòng lưu luyến như cũng không bi thương.

Vừa rồi, nàng nhìn thấy thân ảnh Lưu Thuận Nghiêu chợt lóe qua trong đám

người xem náo nhiệt, khoảng cách giữa nàng cùng Lưu Thuận Nghiệu quá xa

nên nàng thấy không rõ thần sắc của hắn, tuy vừa rồi nhìn thấy qua hắn, như tâm nàng vẫn bình tĩnh không có dao động, nàng cười cười, thu hồi

tầm mắt, xem như chưa hề phát hiện.

Nàng hiện tại đã có chính mình nhà, có hi vọng mới, có được sự ấm áp, nàng

đã trải qua thống khổ bi thương giống như đó chính là một cuộc trải

nghiệm giúp nàng trưởng thành hơn, mạnh mẻ hơn.

Những ngày tháng tốt đẹp khi nàng cùng Luu Thuận Nghiêu đã trải qua vĩnh viễn sẽ lưu lại trong Kinh Thành, nàng sẽ không mang đi, đồng thời những

việc không vui, những việc phức tạp nàng cũng sẽ xóa đi khỏi trí nhớ

của mình.

Lòng nàng rất nhỏ hẹp, sớm đã không còn đủ chỗ cho Lưu Thuận Nghiêu cưu ngụ.

“Gia giống như vừa nhìn thấy Lưu Thuận Nghiêu?” Ta nhìn bên ngoài xem mọi

người náo nhiệt ra đường xem ta rời đi Kinh thành đến đất phong vô tình

ánh mắt nhìn thấy Lưu Thuận Nghiêu lòng cảm giác không thoải mái.

“Thiếp không phát hiện.” Nàng kéo xuống rèm cửa sổ, cảng tầm mắt của Ứng Trị.

Ứng Trị trừng mắt nhìn nàng, nàng cảm thấy không biết nên khóc hay cười.

“Ngài rất muốn nhìn thấy hắn sao? Hay là chúng ta đi Lưu gia một chuyến?”

Ta bị nàng hỏi, lập tức hỏi lại: “Ngươi muốn sao?”

Nàng tức giận liếc Ứng Trị.

Ta lập tức đè lại vai của nàng, yêu c