
ng sâu sắc kịch liệt triền miên, ấm áp hơi thở vây quanh trụ lẫn nhau
thân thể trở nên nóng bỗng, mãnh liệt thiêu đốt dục vọng làm cho hai
người đều mất đi bình tĩnh.
“Gia…… Thiếp…… Chịu không nổi .”
Nàng giống như người bị ngộp nước, khó khăn thở dốc, nhìn xem quanh hậu
viện, tuy rằng hậu viện thường ngày ít người lui tới như địa phương này
cũng không phải là nơi thích hợp cho phu thê họ ân ái.
Nàng thẹn thùng nhìn Ứng Trị, khẩn cầu Ứng Trị kiềm lại được xúc động.
Ta không nói gì, cúi đầu để sát vào trên bụng nàng, cảm thấy buồn bực, cho dù trở lại trong phòng, Ta nghĩ muốn thân thiết cũng không thích hợp,
Ta đã muốn nhiều ngày như không thể đối nàng muốn làm gì thì làm.
Nàng nhìn đến thần sắc sầu não của Ứng Trị, đề nghị nói:
“Hay là đến hỏi đại phu, xem chúng ta có thể thân thiết được không? Thiếp nghĩ đại phu sẽ có biện pháp?”
“ Đúng rồi, chúng ta đi thôi!”
“Ngài đi là tốt rồi, Thiếp không cần……” Chuyện mất mặt như vậy, đừng kêu nàng đi à!
“Ngươi thực phiền toái.”
Nàng vốn định phản bác lại như nhìn thấy Ứng Trị khóe miệng tươi cười, nhất
thời nàng cũng cười, nói lãng: “Ngài mới là người làm cho Thiếp phiền
toái cả đời nha!”
“Vô nghĩa, bằng không cưới ngươi làm cái gì?” Nói ra lời này Ta liền hoàn
toàn quên mục đích trước kia Ta cười nàng, mà Ta cưới nàng vì muốn lập
kế hoạch gieo hạt cho chình mình.
Mùa thu đi qua, mùa đông lặng lẽ đến.
Vương phủ người thừa kế, ở một ngày cuối mùa thu đã ra đời, như Ứng Trị mong muốn, là một nan hài tử sáng láng đáng yêu.
Ứng Trị cao hứng nếu không có việc gì quan trọng thì cả ngày trêu đùa tiểu
hài tử đến không biết mệt, còn luôn chọc nàng phải ra tay ngăn không
cho chọc phá hài tử.
Đứa nhỏ gọi là Hoằng Cảnh, sau khi tin tức nàng hạ sinh hài tử được báo đến Kinh Thành, Đổng gia và các trưởng bối trong cung liên tiếp gởi đến quà tặng.
Phương nam, khí hậu ấm áp chưa bao giờ từng hạ tuyết, cho dù ở buổi tối rất
lạnh, cũng sẽ không bằng cái lạnh đóng băng ở phương bắc.
Phu thê cùng nhau chăm sóc đứa nhỏ, cuộc sống chậm rãi đi qua đối với khí hậu thích cũng từ từ thích ứng.
Ứng Trị một bên quản lý đất phong, một bên cùng nàng và hài tử cùng nhau
trải qua cuộc sống lạc thú, cả ngày phu thê, hài tử quấn lấy nhau cho
nên Ứng Trị cũng không có thời gian rảnh đi gây chuyện thị phi.
Đông đi xuân đến, dưới sự chỉ vì của Ứng Trị, lãnh thổ càng phồn vinh.
Vì thế dân chúng sinh sống trong lãnh thổ cai trị của Ứng Trị người người
đều cho rằng, Vương gia quả thật không đáng sợ như trong truyền thuyết,
xem ra truyền thuyết và lời đồn giống nhau, không thể tin.
Trong nháy mắt, Hoằng Cảnh đã đúng một tuổi , Ứng Trị vì Hoằng Cảnh tổ chức
tiệc làm nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai.———-à giống thôi nôi của
VN mình quá.
Nàng cùng Ứng Trị vì Hoằng Cảnh mang một ít đồ tiểu tử kia thích đặt trên bàn chờ, tiểu Hoẳng Cảnh đến chọn.
“Ngươi mang cầm lớn như vậy làm sao tiểu tử kia cầm được ?” Ta bất mãn nhìn đến nàng mang đến đồ vật đặt trên bàn.
“Ngài cũng không phải cũng mang đến nhiều đồ vật lớn sao?”
Nàng kiểm tra Ứng Trị vật phẩm, kết quả xem không vừa lòng tức giận nổi trận lôi đình. Chỉ đến quyển sách: “Như thế nào lại có quyển sách kia?”
“Cái gì sách?” Ta nheo lại tầm mắt nhìn thấy là tác phẩm “Xuân đêm người trong mộng”.
“AAA…..! Ta lấy sai lầm sách, Hoẳng Cảnh, Hoẳng Cảnh không nên cử động a!”
Ta vừa định lấy lại như đã bị Hoằng Cảnh cầm lấy trên tay, tiểu tử kia
hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng tươi cười, nước miếng từng
giọt từng giọt rơi xuống ở trên bìa sách.
“Ta hôn mê!” Nàng ảm thấy đau đầu, thật không có thiên lý.
Ta ôm lấy Hoằng Cảnh, thật tâm khuyên bảo:
“Nghe lời, đến nhặt vật khác giao cái này cho phụ thân nha!”
Nàng thấy Hoằng Cảnh đem sách ôm thật chặt, miệng phun ra nước miếng tươi cười nhìn Ứng Trị.
Ta từ xấu hổ chuyển thành giận dữ:
“Gọi ngươi giao sách cho ta như thế nào không nghe lời, không cần phải học như nương của ngươi!”
“Hả?” Nàng tức giận trừng mắt nhìn vào Ứng Trị.
“Oa a ── ô ô ô!”
Hoằng Cảnh bị Ứng Trị cướp sách miệng mở to, gào khóc.
“Ngài cùng đứa nhỏ so đo cái gì a!”
Nàng tiến lên hung hăng nhéo lỗ tai Ứng Trị, đem sách cướp lại cầm trên tay, nhét vào trong lòng Hoằng Cảnh dỗ nói:
“Đừng khóc, đừng khóc, cầm lau nước mắt, bằng không xẻ rách cũng được, dù sao cũng không phải cái thứ tốt gì.”
“Không được! Đó sách đó không còn xuất bản nữa rất trân quý!”
Ta gào thét, đáng tiếc đánh không lại mẫu tử bọn họ liên thủ, mắt thấy tác phẩm trân quý rơi vào tay của hài tử mình còn đang chịu khổ chà đạp, lòng ta đau như cắt nhưng không có cách nào cứu.
“ Hừm..Cái loại sách này về sau không được xem!”
“Ngươi nói cái gì?”
Ta quan sát tiếp phản ứng của nàng : “Chẳng phải mỗi lần cho ngươi xem, ngươi cũng có xem qua sao?”
Nàng ôm đi đứa nhỏ, quay đầu đi không nhìn Ứng Trị.
“Ngươi thật vẫn chưa có nhìn đến sách kia sao?”
Ta bước đi theo sát nàng nói thêm: “Chẳng phải đã một mình vụng trộm xem qua sao? Cảm thấy thế nào? Ta cho rằng trong sách miêu tả có một ít
động tác đáng giá như chúng ta chưa n