
cách lớp áo sơ mi vẫn có thể ngửi thấy
mùi mộc hương quyến rũ, nhịp thở không nằm trong tầm kiếm soát, đầu mũi bị va
vào đau điếng nhưng cũng không thèm quan tâm mà vẫn tham lam hít thật sâu.
Trên đỉnh đầu có âm
thanh, anh vẫn đang cười, lồng ngực rung lên, "Đa Ða, vẻ Hoạn Thư của em
rất đáng yêu”.
Thật đáng ghét, thể mà
còn dám cười! Muốn giãy ra nhưng tay anh ghì rất chặt, niềm vui sướng lan tỏa
ra một cách không hề giấu diếm. Cảm giác ngọn lửa bùng cháy đó lại ập tới, làn
da run rẩy tê dại, cơ thể tựa như một con mèo vừa được cho ăn no, lại được sưởi
nắng lông xù lên, đến cuối cùng khi bị người ta bế lên không còn phản ứng nào nữa,
chỉ biết nằm hưởng thụ.
Lúc nằm trên giường, cô
than thầm trong lòng. Nhục quá! Không ngờ lại không thể kiểm soát mình, lại để
mặc cho anh thao túng như vậy. Nhưng hạnh phúc quá, lúc môi răng ghì siết lấy
nhau, cô không kìm được bèn rên lên một tiếng, cảm giác sung sướng đến cực độ
khiến tim có đập thình thịch. Thấy hơi mơ màng, cuối cùng, một người có nguyên
tác như Tiền Đa Đa đã từ bỏ giãy giụa, lại một lần nữa đầu hàng.
Cửa sổ không đóng, gió
đêm thổi mạnh, lại ở trên tầng cao, rèm cửa bị thổi bay phần phật. Ảnh trăng
vằng vặc hất xuống làn da trẻ trung, nhẵn bóng của anh, mở mắt ra là nhìn thấy
đường nét cơ thể tuyệt đẹp của anh. Cô cảm thấy rất hạnh phúc, không muốn nhắm
mắt lại.
Sau khi kết thúc Tiền Đa
Đa vẫn đang thở hổn hến, không nói được câu nào, chỉ biết dựa đầu vào vai anh
im lặng một lát. Nhưng sau khi thở hốn hển cô vẫn tiếp tục chủ đề ban nãy:
“Anh, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em”.
Lại bị anh bò lên người,
đã rất quen thuộc với tư thể này rồi, Tiền Da Ða không bất ngờ, chỉ dùng hai
tay chống lên ngực anh chờ câu trá lời.
Phòng không bật đèn, anh
mỉm cười dưới ánh trăng, khẽ trả lời ba chữ: “Yên tâm đi".
Đột nhiên Tiền Đa Đa cảm
thấy sóng mũi cay cay, không nói được lời nào, cúi đầu xuống, dụi vào nách anh.
Yên tâm? Cô yên tâm thể
nào? Sống đến ngần này tuổi rồi, lần đầu tiên khi đối mặt với một người đàn
ông, đối mặt với một mối tình cô cảm thấy sợ hãi. Cô yêu người đàn ông này, tận
hưởng mối quan hệ này, nhưng anh còn trẻ như vậy, tốt như vậy, cô lại cảm
thấy sợ hãi trước niềm hạnh phúc lớn lao. Sợ bất đồng về tuổi tác sẽ càng ngày
càng lớn, sợ anh phải phải đối mặt với nhiều cám dỗ hơn cô, sợ đến cuối cùng họ
không có kết quà, không thể dài lâu.
Buồn cười quá, cứ băn
khoăn chuyện được mất như vậy, đâu còn giống Tiền Ða Ða của trước kia nữa?
Cô coi thường mình quá,
nhưng lại có phần trách móc anh, người nép sát vào anh, cuối cùng cô hả miệng
ra cắn anh một cái cho bõ tức.
Bị cắn, anh cười ha ha,
vòng tay lật cô lại, ánh mắt sáng ngời, cúi đầu lại hôn lên cái miệng không yên
phận của cô.
Bị anh đè không còn gì để nói, Tiền Đa Ða không thể
thở được, kêu lên một tiếng ai oán, lại một lần nữa buông vũ khi đầu hàng.
Cảm giác an toàn và hôn
nhân không phải là vấn đề như con gà và quả trứng. Cảm giác an toàn chính là
cảm giác an toàn, mình có thể đem lại cho mình; hôn nhân chính là hôn nhân, nó
không phải là con gà, không thể sinh ra cảm giác an toàn. Chính vì thể, giữa
chúng không có mối liên hệ gì.
**********************
Cho dù lưu luyến, bịn rịn
đến đâu cũng không có đủ can đảm cả đêm không về nhà, cuối cùng Tiền Đa Ða vẫn
khăng khăng đòi về nhà.
Vừa tiêu hao nhiều sứcc
lực như vậy, lúc lên tầng bước chân cô lâng lâng, đút chìa khóa vào ổ khóa máy
lần mà không mở được cửa. Đột nhiên cửa bị mở từ bên trong, có giật nảy mình,
bình tĩnh lại nhìn, mới phát hiện ra người mở cửa là bố mình.
"Bố, sao muộn thế
này rồi mà bố vẫn chưa ngủ?". May mà không phải là mẹ. Thở phào một tiếng,
sau khi bước vào cửa Tiền Ða Đa khẽ giọng hỏi.
"Nghĩ một số chuyện,
không ngủ được". Bố Tiền Đa Ða đứng một bên nhìn con gái cởi giày, định
nói gì xong lại thôi.
"Có chuyện gì
vậy?". Từ trước đến nay bố cô rất lịch lãm, phong độ, sau khi nghỉ hưu
càng nhàn nhã, hiếm khi thây ông buồn rầu như lúc này, Tiền Đa Đa hỏi tiếp.
"Cũng không có
chuyện gì cả. Mẹ con dạo này rât dễ nổi cáu, buổi tối túm lấy bố nói chuyện của
con một hồi lâu, khiến bố cũng không ngủ được".
Câu nói này lập tức đánh
gục Tiền Đa Đa, hiện nay chỉ có một chuyện khiến mẹ buồn rầu nhất- chuyện đại
sự của con gái. Thực sự cô cũng đã cố gắng, nhưng kết quả lại một lần nữa chứng
minh rằng, cô không thể làm mẹ mãn nguyện ngay lập tức.
Cảm thấy thực sự có lỗi
với người gặp tai ương là bố, Tiền Đa Đa thành khẩn nắm chặt tay bố, cúi đầu
nhận tội: "Bố, con xin lỗi!".
"Thôi, thôi, người
trong nhà mà còn nói như vậy. Hôm nay con lại làm thêm giờ muộn thế à? Mau đi
ngủ sớm đi, nhớ lo cho sức khỏe đó!" Bố vỗ vỗ vai cô, quay đầu về phòng.
Buổi tối do "yêu quá
độ", sáng hôm sau Tiền Đa Ða không tài nào dậy nối. Không dậy nổi cũng
không có người gọi cô, cuối cùng tiếng chuông điện thoại đã đánh thức cô. Tiền
Đa Đa choàng tỉnh, sau khi nhấc máy, đầu bên kia giọng Tiêu Lãm rất sốt sắng,
"Sếp ơi, buổi sáng có cuộc họp thường lệ mà! Phó