
đùa của anh, cô lại một lần nữa qên
mất ý định giả vờ thục nữ của mình, buột miệng nói: “Vinh hạnh gì đâu? Em mới
là vinh hạnh, có người để mắt đến cô nàng ế như em?”
“Cô nàng ế?” Diệp Minh Thân bật cười, “Đa Đa, em thông minh giỏi giang sao lại
có thể ế được chứ? Chỉ có điều là hiện tại chưa muốn mà thôi”.
Được khen nơi, Tiền Đa Đa để lộ nửa khuôn mặt trong ánh nắng, mùa đông ánh nắng
không chói mắt, cô cũng không tránh, cô nhoẻn miệng cười, trong ánh mắt lộ vẻ
tự giễu cợt mình.
Nghĩ gì vậy? Chuyện lớn nhất thế giới này là khi bạn muốn người này ở bên cạnh
bạn, anh ấy cũng muốn. Trước đây Tiền Đa Đa cũng đã từng muốn, nhưng chưa bao
giờ làm được, chắc chắn là sau này cũng không thể làm được.
Tối đến Tiền Đa Đa quay
về trung tâm thành phố xem phim. Cuối tuần, đâu đâu người cũng chen chúc đông
đúc, Tiền Đa Đa nhìn thấy đằng xa có người đang cho xe ra khỏi bãi đỗ, liền chỉ
tay về phía đó, “Đằng kia có chỗ anh ạ”.
Diệp Minh Thân lái xe về hướng đó theo lời cô, còn một đoạn nữa thì đến nơi,
đột nhiên có một chiếc xe từ một góc khác rẽ đến, trong bãi đỗ xe quanh co vẫn
không giảm tốc độ, trơ mắt nhìn nó lùi vào chỗ đỗ xe mà chiếc xe kia vừa ra
khỏi, động tác gọn gàng, dứt khoát. Tiền Đa Đa hoa hết mắt, điểm đỗ cuối cùng
đã hết rồi.
“Hả, chỗ đỗ xe em nhìn thấy”. Bực mình quá, Tiền Đa Đa kêu lên.
Sau khi chiếc xe đó đỗ vào trong, một người đàn ông trẻ xuống xe, anh ta ăn mặc
rất tùy ý, áo nỉ có mũ với giày thể thao
Vẻ hậm hực trên mặt Tiền Đa Đa chuyển sang đờ đẫn, sau đó cô lập tức quay đầu
đi không nhìn đằng trước nữa, cứ như ở đó có mãnh thú gì vậy.
“Sao vậy em?”. Diệp Minh Thân thắc mắc.
“Không có gì, chúng ta đi xuống tầng dưới nhé”. Thượng Hải rộng như vậy, hiếm
khi đi xem phim mà cũng gặp Hứa Phi, Tiền Đa Đa không còn gì để nói.
Diệp Minh Thân cũng không hỏi gì thêm, tiếp tục lái xe.Tiền Đa Đa biết rất rõ
khu vực này, mỗi lần đỗ xe sợ nhất là ở khu B2 không còn chỗ trống, buộc phải
xuống tầng dưới.
Khu B3 đều là khu đỗ tự động, ở đây tấc đất tấc vàng, tất cả các vị trí nâng
lên hạ xuống đều chật đến nỗi chỉ chen vào đúng một chiếc xe mà thôi. Tiền Đa
Đa cảm thấy đau đầu nhất trước vị trí đỗ này, mỗi lần đỗ xe lại là một sự dày
vò và thử thách lớn đối với cô.
Sau khi nhìn thấy chỗ trống, cô tháo dây an toàn ra, “Để em xuống ngó cho anh”.
“Không cần đâu”. Diệp Minh Thân hiểu ý cô, đưa tay ra, ấn tay cô xuống, “Đa Đa,
đừng xuống”.
Trời mùa đông, bàn tay của anh rất ấm áp, động tác cũng rất tự nhiên, cảm giác
đặt trên tay cô rất khô và mạnh mẽ. Tiền Đa Đa đang thất thần thì nhìn thấy anh
dùng cánh tay còn lại lùi xe vào vị trí còn lại, đỗ xe rất chuẩn xác, rất đẹp
mắt.
Thật bất ngờ, Tiền Đa Đa vội khen ngay, «Kỹ thuật tuyệt thật, chẳng khác gì
Schumacher”.
Diệp Minh Thân cười, “Quá khen, quá khen, lùi xe thôi mà, lái xe lâu rồi thì
đều sẽ như vậy”.
“Em cũng đã lái xe năm, sáu năm rồi, tại sao lần nào lùi cũng thấy run?” Tiền
Đa Đa đi song song với anh vào thang máy, tiếp tục nói thật lòng.
“Mười năm, mười sáu năm là ổn thôi”. Diệp Minh Thân đưa tay ra bấm thang máy.
Mười năm, mười sáu năm? Tiền Đa Đa thực sự bất ngờ, quả nhiên là bậc tiền bối
với số năm lái xe khá dài.
Rạp chiếu phim nằm ở tầng mười, thang máy lại dừng lại ở mấy tầng giữa, không
gian vốn đã chật hẹp, đễn cuôi không còn chỗ trống.
Tiền Đa Đa bị dồn vào trong góc, lúc đầu, Diệp Minh Thân đứng bên cạnh cô, lúc
này anh quay người rất tự nhiên, chuyển sang đứng đối diện với cô.
Biết anh làm như thế là để tránh cho mình không bị người khác chen, Tiền Đa Đa
cố gắng thu nhỏ mình lại, nhưng thang máy thực sự quá chật, cuối cùng, hai
người không thoát khỏi việc dính sát vào nhau.
Hôm nay, Diệp Minh Thân mặc một chiếc áo sơ mi màu sữa, chất vải rất tốt,v ừa
mềm, vừa trơn, lúc má Tiền Đa Đa lướt qua còn ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ. Cảm
thấy khá quen, Tiền Đa Đa bắt đầu suy nghĩ xem mình đã ngửi thấy mùi nước hoa
này ở đâu? Không biết là hãng gì nhỉ?
Chẳng mấy chốc, cửa thang máy đã mở ra, mọi người đi ra, Tiền Đa Đa còn đang
thẫn thờ, thấy tay âm ấm rồi bị kéo ra.
Lâu lắm không có người nắm tay cô, cảm giác đầu tiên của cô là sửng sốt, sau đó
rụt tay lại theo bản năng. Nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt nghiêng
nghiêng của Diệp Minh Thân, nét mặt của anh rất tự nhiên, ngón tay cúng khong
bóp mạnh, chỉ nắm nhẹ, khiến cô nhớ đến việc nắm tay xếp hàng hồi nhỏ là chuyện
hết sức bình thường.
Trong lòng trào dâng lên rất nhiều cảm giác, Tiền Đa Đa lén sờ lên ngức, tim
đập hết sức bình thường, sờ lên má và tai, không hề có dấu hiệu cho thấy nhiệt
độ tăng lên.
Nhưng cô không ghét cái nắm tay này, không phản cảm tới mức muốn hất tay ra,
như thế cũng là đủ rồi chứ? Trong lòng cô biết đây không phải là tình yêu, tình
yêu là một cảm giác khác. Trai gái trong tình yêu đều khát khao được chạm vào
nhau, hơi một tí là muốn quấn riết lấy nha, nắm tay là sự hưởng thụ tuyệt đỉnh.
Cô không phải là người chưa bao giờ yêu, trong mắt người khác, những người đang
sống trong tình yêu đều như người bị