
ín đáo ra ngoài bộ đồ lót
gợi cảm, rồi lại chải gọn gàng mái tóc đang rối bù, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ,
gõ cửa nhà tắm:
- Thương Ngô...
Khoảng nửa phút sau, tiếng nước xối bên trong mới nhỏ đi một chút:
- Sao thế?
- Có người đồng nghiệp mang đến cho tôi tập tài liệu.
- Sao đến muộn thế?
- Sáng sớm mai cần dùng, rất gấp. Người ta đang ở dưới tầng rồi.
- Em đi mau rồi về nhé.
- Ừm.
Có lẽ vì nói dối nên tôi thấy hơi chột dạ, đứng đờ ở đó trong vài giây. Nghe
thấy tiếng nước xối lại to lên, hình như còn lẫn cả tiếng ho của Thương Ngô
nữa.
Hay là bị sặc nước rồi? Dù sao, thần tiên chắc cũng không vì lạnh mà cảm cúm,
cùng lắm chỉ bị thương một chút. Thế nhưng, cứ nhìn dáng vẻ tinh thần hừng hực
đói khát ban nãy thì rõ ràng là đã khỏe hơn nhiều rồi...
Tôi tạm thời không có tâm trạng nghiên cứu chuyện này, rón rén lần ra cửa,
đến đèn cũng chẳng bật, tùy tiện vớ lấy một đôi giày trong tủ thay, rồi lén lút
đi ra như kẻ trộm đồ.
Lâm Lỗi đang đứng bên ngoài cánh cửa chống trộm chờ tôi, chính là chỗ mà
trước đó Thương Ngô và cô thầy tế gì đó từng đứng.
Nghe thấy tiếng cửa, anh ta nghiêng người ngoái đầu lại:
- A Phúc, lâu rồi không gặp, không làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em
chứ?
Trăng hôm nay không tròn, sao không sáng, đèn đường cũng lờ mờ, khiến khuôn
mặt Lâm Lỗi có phần nhòa nhạt.
Thời tiết cuối tháng Tư rất ấm, buổi tối cũng chỉ cần khoác thêm chiếc áo
khoác mỏng là được, thế nhưng anh ta lại mặc một chiếc áo len rất dày. Như vậy
càng dễ nhận ra, anh ta vốn không khỏe mạnh lắm, giờ còn gầy gò hơn, gầy hơn rất
nhiều so với lần gặp trên đường lần trước.
Vậy nên, về vấn đề giảm béo, đàn ông bao giờ cũng thuận lợi hơn phụ nữ, chẳng
cần tốn kém gì đã có thể biến mình thành mỏng như tờ giấy, xương nhô ra. Tôi
thấy thật bất công cho các chị em đang không ngừng cố gắng trong công cuộc giảm
béo...
Tôi vừa nghĩ linh tinh vừa đáp:
- Không phiền phức gì đâu, anh cũng biết em quen ngủ muộn mà.
Lâm Lỗi cười:
- Ừ, có một vài thói quen dù muốn sửa nhưng chẳng dễ gì, cần phải có thời
gian.
Tôi thấy không thoải mái lắm nên gợi ý:
- Anh đến tìm em có việc gì không?
- Không có gì. Chỉ vừa hay ngang qua nên tiện thể muốn thăm em.
Lại là tiện đường ngang qua, lần trước cũng nói chờ chuyến bay nên đi
qua.
Chỗ tôi ở cách rất xa những nơi như sân bay, nhà ga, bến xe, trung tâm thành
phố, trung tâm mua sắm, trung tâm du lịch, nếu như không sống tại khu dân cư gần
đây thì rất khó có được cơ hội "vừa hay ngang qua".
Dù trong lòng tôi nghĩ như vậy nhưng miệng lại miễn cưỡng cười:
- Cảm ơn anh còn nhớ đến em. Thật không hổ là đồng hương!
Lâm Lỗi vẫn mỉm cười:
- Ừ đúng. Dù gì cũng quen biết nhau bấy nhiêu năm, lại học cùng trường
nữa.
- Có ai bảo không phải đâu. Ha ha!
- Cuộc sống của em ổn không?
- Rất ổn, ổn đến nỗi không thể ổn hơn được nữa.
- Người đó... - Nụ cười của anh ta có phần méo mó, mi mắt hơi cụp xuống, bóng
mi đen dày. - ... Cho anh gửi lời hỏi thăm bố nuôi của đứa bé.
- Bố nuôi của đứa bé ư? - Tôi hơi ngạc nhiên, sau đó sực nhớ đến chuyện con
hổ kia tự nhận mình là bố nuôi trong lần gặp gỡ trước với Lâm Lỗi nên vội vã gật
đầu. - Không có gì, không có gì. Anh ta giờ đang ở trên phòng...
Lâm Lỗi ngước mắt lên nhìn, tôi cứng họng.
- Thật vậy sao... - Hình như Lâm Lỗi hơi lạnh, vai khẽ run lên, thân hình cao
gầy của anh ta bỗng hơi khom lại, - A Phúc...
- Gì ạ? nhìn tôi vẻ lo lắng: - Vậy em mau về đi. Muộn thế này rồi đừng để anh
ta lo.
Tôi hơi do dự, không kìm nổi, hỏi:
- Lần này là anh đi công tác hay du lịch?
Lưng và vai anh ta dựng thẳng lên, khẽ cười, giọng ôn hoà:
- Tranh thủ kỳ nghỉ cuối năm nên đi đây đi đó, coi như là... du lịch mà.
- Anh đi một mình sao?
- Vậy anh dự định chơi ở đây mấy ngày. - Tôi ho khan một tiếng, nói tiếp: -
Dù gì cũng là đồng hương, đã đến đây thì em phải có nghĩa vụ đón tiếp chu
đáo.
- Không cần phiền phức đâu, mai anh rời khỏi đây rồi.
- Thấy em vẫn ổn, anh cũng thấy yên tâm. Em lên nhà đi, anh cũng nên về
thôi.
- Ồ, anh... về khách sạn à?
Tôi gật đầu, không biết còn có thể nói gì nhưng cảm thấy không nên quay lưng
đi như thế này. Đôi mắt Lâm Lỗi vẫn đen và sáng, chỉ có điều trông hơi nhạt
nhòa, cũng giống như môi anh ta, trong ấn tượng của tôi, mặc dù nó không đỏ
nhưng luôn ướt, không trắng bệch như lúc này...
- À phải rồi. Trước đây nghe Trứng muối nói, đám bạn bè ở Bắc Kinh không liên
lạc được với anh, không xảy ra chuyện gì với anh đấy chứ?
Lâm Lỗi hơi ngạc nhiên:
- Trứng muối cũng đến chỗ em chơi à?
- Không phải bây giờ... khoảng ba tháng trước cơ.
Anh ta cười như thể vừa thở phào, trút được gánh nặng, nói:
- Khi đó anh chuyển nhà, chưa nối được mạng, di dộng lại không cẩn thận đánh
mất nên mới không liên lạc được.
- Thì ra là vậy, không có chuyện gì thì tốt.
- Anh thì có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Lâm Lỗi mím chặt môi, ánh mắt nhìn xuống sau đó nở một nụ cười rất khẽ,
nói:
- Em... vẫn như vậy.
- Gì cơ?
Tôi đang hoang mang thì anh ta đã ngồi xổm xuống, buộc giùm tôi dây giày mà
trong lúc v