
nghi lễ khi gặp mặt của loài hổ các người. Phải chăng tôi
nên vui mừng, vì cái nghi lễ đó chỉ là ôm hôn mà không phải là giao lưu trên
giường?
Giọng Thương Ngô nghiêm túc:
- Cô ấy nhớ ta, chỉ có vậy thôi.
- Nói như thế nghĩa là hôm nay, cô ta tìm anh để thể hiện tình cảm sao?
- Không phải... chủ yếu không phải vì điều đó. - Thương Ngô bẹo má tôi, nói:
- Sau này, có vấn đề gì thì hỏi thẳng, không được giấu trong lòng, biết chưa
hả?
Xem ra, hắn không định nói tiếp về mục đích thực sự khiến cô thầy tế gì gì đó
kia phải đến tìm hắn. Tôi cũng chẳng hứng thú đối với chuyện của thần tiên:
- Vậy nên, lập trường của anh đối với cô ta là kiên định chứ?
- Còn kiên định hơn cả nội dung trong Đại hội đại biểu lần thứ mười tám của
loài người bọn em.
- ... Sau này ít xem chương trình thời sự thôi...
Thương Ngô bật cười, bế bổng tôi lên, đi mấy bước vào phòng ngủ, rồi cả hai
ngã nhào lên giường. Hắn cởi áo khoác và áo sơ mi trên người tôi ra, khụỷu tay
đỡ nửa bên người, ánh mắt hắn nhìn đi nhìn lại khắp lượt cơ thể tôi không chút
ngại ngùng. Đôi mắt vốn đen láy của hắn như bị bộ đồ lót gợi tình phản chiếu,
cũng đỏ bừng bừng, đầy hưng phấn.
Dưới ánh mắt đỏ lửa đang nhìn mình đắm đuối, tôi như bị thiêu đốt, khẽ rên
lên một tiếng rồi đè người hắn xuống, đồng thời tay tôi mò mẫm tìm khóa thắt
lưng da của hắn:
- "Chú chim nhỏ" tù túng lâu quá rồi. Mau cho nó ra đi dạo thôi.
- Cái "tổ" của em vẫn còn trống chứ?
- Để không hơn hai mươi năm nay rồi. Mau lên đi!
Thương Ngô cười, rồi giữ bàn tay đang háo hức không thể chờ thêm của tôi lại,
nói:
- Để ta đi tắm trước đã.
- Trời đất! Lúc nào rồi mà còn để ý đến vệ sinh cá nhân? Xong việc rồi chúng
ta cùng tắm.
Hắn lật người ngồi dậy, bế tôi đặt sang một bên:
- Hôm nay, ta có đi một số nơi, nhất định phải tắm rửa sạch sẽ mới được.
Hắn dùng ngón tay từ từ lướt qua khu vực trung tâm cỡ 36C của tôi, nói:
- Tiểu Tường ngoan, ta sẽ nhanh thôi.
Tôi cắn vào tấm ga, đấm tay xuống giường, nói:
- Có thể tắm nhanh nhưng lát nữa cho "chim nhỏ" đi dạo thì phải chậm thôi
đấy.
- …
Sau khi Thương Ngô đi rồi, tôi trở đi trở lại trên giường, đang lăn lộn đến
nỗi đầu váng mắt hoa thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Tôi tiện tay vớ
lấy, chẳng thèm nhìn xem người gọi là ai mà bấm nút nghe luôn, nói giọng uể
oải:
- Alô!
Không biết có phải do giọng tôi quá dâm đãng hay không mà đầu máy bên kia im
lặng mất vài giây rồi mới trả lời:
- A Phúc, em đã ngủ chưa?
Tôi không lăn lộn nữa, đáp:
- Chưa...
- Anh đang ở dưới lầu.
- Có... có việc gì sao?
- Anh muốn gặp em, có được không?
Lâm Lỗi lớn hơn tôi hai tuổi, khi tôi là sinh viên năm thứ nhất thì anh ta là
sinh viên năm thứ ba.
Hồi học trung học, học kém hai lớp gần như tương đương với kém hai vai vế, về
cơ bản là không có điểm gì liên quan. Dù rằng thành tích học tập của anh ta rất
xuất sắc, luôn là tấm gương phấn đấu của tất cả mọi người trong trường, đối với
tôi mà nói, cũng không có sức hấp dẫn bằng chiếc súng cao su loại mới có tính
sát thương cao. Vậy nên trong một thời gian tương đối dài, tôi hoàn toàn phớt lờ
với những gì anh ta có được.
Khi lên ba, tôi đã bắt đầu xem tranh liên hoàn1 về một trăm lẻ tám anh hùng
Lương Sơn Bạc, sau khi biết chữ thì truyện của Kim Dung, Cổ Long, Lương Vũ Sinh
là những cuốn sách gối đầu giường đưa tôi vào giấc mộng. Tôi cảm thấy, tiếc nuối
lớn nhất của cuộc đời này là không được sinh ra trong cái thời đại mà kẻ cướp
bóc lại là anh hùng, kẻ sát nhân không phải ngồi tù, có thể ăn thùng uống vại,
trông thấy ai ngứa mắt liền tùy tiện chém mấy nhát đao, đâm vài nhát kiếm...
Nỗi tiếc nuối này khiến tôi ngày nào cũng đau khổ, chỉ có thể thông qua cách
thức xưng vương xưng bá, "đại khai sát giới" trong lớp mới có thể giúp tôi giải
sầu. Đáng tiếc là có một vài kẻ không hề sợ chết, lại thích động thổ trên đầu
của Thái Tuế2, rảnh rỗi còn đến vuốt râu hùm.
Vào năm tôi học lớp Bảy, khi vừa kết thúc thi học kỳ, tôi đang vung vẩy cái
chổi đuổi theo mấy tên đáng đánh thì không cẩn thận trượt chân, ngã rõ đau.
Mấy tên đó đứng cách chỗ tôi không xa hò hét, làm mặt quỷ tỏ vẻ vui sướng khi
thấy tôi gặp nạn:
- A Phúc, A Phúc à! Gọi mày đấy. Sao thế? Đuổi theo chúng tao đi chứ.
1 Tranh liên hoàn hay còn gọi là liên hoàn đồ họa, liên hoàn đồ, tiểu nhân
thư... là loại sách dùng nhiều những hình ảnh liên tiếp để mô tả lại quá trình
diễn ra của một sự kiện hoặc một sự việc, đề tài phong phú, nội dung đa
dạng.
2 Thái Tụế: Ngôi sao xấu, gắn liền với vận hạn, đen đủi, rủi ro.
- Có gan thì gọi lại lần nữa, tao sẽ đánh chúng mày đến nỗi mẹ chúng mày cũng
không nhận ra.
Tôi tức tối, quờ quạng định bò dậy thì thấy mấy tên đó đã bỏ đi, đúng lúc ấy,
có hai bàn tay đỡ cánh tay tôi lên:
- Không sao chứ? - Giọng nói ồm ồm, đặc trưng điển hình của con trai trong
thời kỳ vỡ tiếng, nghe không hay nhưng nhẹ nhàng, ấm áp.
- Không sao. - Tôi vừa bám vào lấy sức đứng thẳng lên vừa nhe răng cười, cúi
đầu, phủi bụi trên quần.
- Em tên... A Phúc à?
Tôi nổi điên lên. Tôi ghét nhất