
ch:
Trước khi có được tờ đăng ký kết hôn, nhất định phải giữ chiến lũy của mình.
Vì thế, cảnh tượng ngày hôm nay hoàn toàn nói rõ rằng, chiến lũy của tôi đã
thất thủ...
Tôi nghĩ mình nên lắc lắc cái đầu như vừa cắn thuốc, để những dòng nước mắt
đau khổ bay tứ tung, đồng thời khóc nấc lên, nói những câu thừa thãi như: "Không
phải vậy, không phải vậy, không phải như bố mẹ trông thấy, bố mẹ hãy nghe con
giải thích..."
Nhưng tôi lại không nhẫn tâm nhìn thấy bố mẹ ở tuổi này rồi mà vẫn phải nhảy
bổ lên, bịt tai, quát mắng: "Con nói đi, con nói xem chuyện này là thế nào, mẹ
không nghe, mẹ không nghe, mẹ không muốn nghe gì hết...".
Nghĩ vậy, tôi chuẩn bị nhảy ra ôm chân họ, gào khóc: "Bố mẹ ơi, con xin lỗi
bố mẹ, con là đứa bất hiếu, bố mẹ cứ coi như không có đứa con gái này...".
Kết quả là cảm xúc của tôi vẫn chưa bộc lộ thì bố mẹ đã nhẹ nhàng rời khỏi
phòng ngủ, còn tâm lý đóng cửa lại cho chúng tôi.
Gene di truyền của loài người vô cùng mạnh, có thể sinh ra một đứa con có hệ
thống thần kinh vững hơn cả tòa nhà đô thị, thì cấu tạo bộ phận của bên cấp tinh
trùng và bên noãn tử tuyệt đối không được phép xem thường.
Do đó, tôi có lý do tin tưởng rằng, đối với bố mẹ tôi, việc tận mắt nhìn thấy
con gái chưa kết hôn đã sống chung với một người đàn ông, thực ra chỉ là chuyện
to hơn hạt vừng, hạt đỗ một chút mà thôi.
Đương nhiên, tôi càng có lý do tin rằng, tất cả thực chất là sự yên lặng
trước cơn bão...
Tôi không biết hoạt động tâm lý của Thương Ngô có phong phú đa dạng như tôi
không, chỉ thấy bàn tay bị tôi nắm lấy của hắn lúc lạnh, lúc nóng và còn kèm
theo triệu chứng của bệnh Parkinson1 nữa.
1 Bệnh Parkinson (hay còn gọi là PD) là một loại rối loạn thoái hóa của hệ
thần kinh trung ương, làm suy yếu khả năng vận động, lời nói, và các chức năng
khác.Triệu chứng vận động của bệnh là run, cứng, chậm chạp, tư thế bất ổn
định.
Tôi hắng giọng an ủi:
- Đó là bố mẹ tôi. Anh yên tâm đi. Họ đều là những công dân tốt luôn tuân thủ
pháp luật, sẽ không làm gì bạo lực đâu.
Thương Ngô lặng lẽ kéo chăn lên rồi thu mình vào đó, tôi đành phải thay đổi
cách nói:
- Mẹ tôi là giảng viên dạy Mỹ thuật trong trường đại học. Trong cuộc đời này,
việc bà nhìn thấy đàn ông không mặc quần áo còn nhiều hơn cả việc anh trông thấy
hổ cái khỏa thân chạy. Bố tôi lại càng không vấn đề. Cái anh có thì ông ấy cũng
có, chẳng việc gì phải mất mặt.
Thương Ngô lặng lẽ trùm chăn lên mặt.
Dù thế nào, con dâu xấu đến mấy cũng phải gặp bố mẹ chồng, con thú đẹp cũng
vậy, không thoát khỏi số mệnh bị kéo ra ngoài triển lãm.
May mà tủ quần áo ở trong phòng tôi. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, tôi và Thương
Ngô đàng hoàng, nghiêm chỉnh từ trong phòng bước ra.
Bố tôi đang gác chân lên xem tivi ở phòng khách, còn mẹ thì bận làm bữa sáng
trong bếp. Không khí gia đình rất hòa nhã, vui vẻ.
Trông thấy chúng tôi, bố cười, gật đầu chào, nói:
- Dậy rồi đấy à?
Mẹ tôi lại tiện miệng hỏi:
- Con yêu, con mua bánh bao chay này ở đâu thế? Bố và mẹ tìm mãi mà không mua
được.
Tôi lắc đầu:
- Con không biết...
Mẹ tôi ngạc nhiên:
- Không phải con mua sao?
Thương Ngô nhỏ nhẹ đáp:
- Bánh bao chay đó mua ở tiệm bánh bao Tiểu Dương, cách đây khoảng hơn ba cây
số ạ.
Mẹ tôi quan sát hắn một lúc, gật gật đầu nhưng nét mặt càng lộ vẻ ngạc nhiên
hơn.
Là con gái ruột của mẹ, tôi nghĩ mình có thể hiểu vì sao có sự ngạc nhiên
này.
Hiển nhiên việc đi xa như vậy chỉ để mua mấy cái bánh bao chay hoàn toàn
không thể giải thích được tại sao sau khi mua về, Thương Ngô không gọi tôi dậy
ăn ngay cho nóng mà lại cởi sạch đồ ra quấn lấy tôi...
Tuy nhiên, nhận thấy sự tình nguyện hao công tốn sức chuẩn bị bữa sáng cho
tôi của hắn, nên sắc mặt mẹ tôi cũng có chút nhân từ.
Tôi chộp lấy thời cơ giới thiệu:
- Bố, mẹ, đây là Thương Ngô... - Nghĩ một lát, tôi vội vàng nói thêm cả họ: -
Phó Thương Ngô.
Lúc này, anh chàng Thương Ngô áo quần chỉnh tề, cử chỉ thanh thoát bước lên
nửa bước, hơi cúi người. Nét mặt và giọng nói lễ phép, từ tốn đến nỗi không nhận
thấy vẻ căng thẳng nào:
- Cháu chào hai bác.
Tôi hết sức ngạc nhiên.
Vì trước đó tôi thực ra có chút lo lắng, không biết nên để Thương Ngô gọi bố
mẹ mình như thế nào. Vị thần tiên hai nghìn tuổi và người phàm trần mấy chục
tuổi, cho dù ở phương diện tuổi tác hay cấp bậc đều không dễ phân vai vế. Không
ngờ hắn lại gọi trơn tru, không chút do dự đến thế.
Bố tôi đứng lên, bắt tay thân mật với Thương Ngô, nói:
- Tôi gọi cháu là Tiểu Phó không vấn đề gì chứ?
- Dạ. Không vấn đề gì ạ.
Bố tôi nở nụ cười hiền hòa, thân mật nói:
- Đi nào. Chúng ta ra ngoài hút điếu thuốc.
Thương Ngô sững người.
- Cháu không hút thuốc sao?
Thương Ngô vội gật đầu, nói:
- Đương nhiên là có ạ. Chỉ có điều, cháu... đúng lúc cháu hút hết thuốc
rồi.
- Không sao, hút thuốc của bác.
Bố tôi hào phóng rút từ trong túi ra bao thuốc và chiếc bật lửa rồi chậm rãi
đi ra trước, ra đến cửa lại nói thêm:
- Trời lạnh thế này, nhân tiện ta ra ngoài uống ly rượu cho ấm người.
Sắc mặt Thương Ngô bỗng trở nên trắng bệch, hắn k