
g miệng,
nghĩ ngợi một lát, nói: - Dù các chuyên gia cho rằng phải đợi sau khi kết thúc
mùa đông năm nay mới có thể xác định đây có phải là mùa đông lạnh nhất kể từ
hàng nghìn năm trở lại đây hay không. Nhưng nhỡ đúng thế thật thì sao, lúc đó sẽ
rất lạnh, chuẩn bị trước thì đỡ phải lo lắng.
- Sắp đến mùa xuân, đợt lạnh nhất đã qua rồi. - Lâm Lỗi gắp cho tôi chút rau,
nói tiếp: - Hơn nữa, ở đất Thượng Hải này, khí lạnh có thấm vào đâu? Giờ chúng
mình đã có quá nhiều chăn, nếu phải đến vùng Đông Bắc trong tiết trời lạnh giá
nhất, kể cả không bật lò sưởi, thì số chăn đó cũng đủ dùng rồi.
Tôi dùng đũa gạt chỗ rau, gật đầu:
- Kể cũng có lý, vậy... em không mua nữa nhé...
Lâm Lỗi đồng ý rồi lại múc một thìa đậu phụ sốt vào bát tôi, nói:
- Ăn uống phải ăn cả thịt cả rau mới đủ chất dinh dưỡng.
- Vâng.
- Sau khi ăn xong, chúng mình đến siêu thị Parkson bên cạnh xem có hàng Tết
gì thích hợp mua mang về nhà không nhé.
- Vâng.
Bữa ăn này, tôi ăn có vẻ không tập trung, tiếp đó, việc dạo quanh siêu thị
cũng có phần lơ đễnh.
Giờ tôi không chỉ là "khống chế ăn thịt" mà còn là "khống chế mua chăn".
Nếu như nói bỗng nhiên thích ăn thịt chỉ vì thay đổi khẩu vị thì điều này quả
là bình thường, nhưng hành vi không kìm nén được, chỉ thích mua chăn thì đúng là
biến thái.
Không hiểu sao, trong tiềm thức của tôi, tôi luôn cảm giác không có đủ chăn,
sẽ có ai đó bị lạnh.
Thế nhưng, tôi và Lâm Lỗi không thể không có đủ chăn được. Trên thực tế chúng
tôi đã sớm lo lắng vì việc quá nhiều chăn trong phòng rồi.
Vậy thì, rốt cuộc là ai sẽ bị lạnh???
Khi lấy chìa khóa ra mở cửa, tôi lại nhìn thấy mặt dây chuyền có hình cái
chăn được treo trên móc chìa khóa.
Chất liệu mạ bạc hết sức bình thường, hình cái chăn gấp lại không hề tinh tế
và chẳng có gì là đẹp, là do tôi nhặt được trong lúc quét gầm chiếc ghế sofa khi
chuyển nhà, không biết ai đó đánh rơi tự khi nào. Tôi định vứt đi, nhưng cuối
cùng lại giữ lại, chẳng vì lý do gì.
Không biết bắt đầu từ khi nào, có rất nhiều chuyện mà chẳng rõ lý do.
Chẳng hiểu sao thích ăn thịt, thích mua chăn, chẳng hiểu sao thường xuyên cảm
thấy trong lòng trống rỗng như thể đã đánh mất thứ gì vô cùng quan trọng...
Nơi làm việc của tôi và Lâm Lỗi không cùng một quận. Cơ quan của anh thuộc
biên chế, được ở miễn phí phòng trong khu tập thể, tiếc là chỉ được ở một mình,
người nhà không được ở cùng, nên chúng tôi không sống cùng nhau.
Công việc của Lâm Lỗi luôn bận rộn, còn tôi lại vừa chuyển đến một công ty
mới nên cũng chẳng dám rảnh rang. Kết quả là, mặc dù cuối cùng chúng tôi cùng ở
trong một thành phố nhưng vẫn cứ mười, mười lăm ngày cũng chẳng nhìn được mặt
nhau.
Đôi khi ngẫm nghĩ kỹ, thực ra so với việc mỗi người một nơi trước đây cũng
chẳng có thay đổi gì nhiều.
Sau khi dạo phố xong, Lâm Lôi đưa tôi về trước như thường lệ.
Trước khi lên lầu, tôi tiện thể mở thùng thư lấy ra một xấp các loại hóa đơn,
vừa mở ra xem vừa thở ngắn than dài xót ruột.
Lâm Lỗi cười rồi giật lấy xấp hóa đơn, nói:
- Khuất mắt trông coi, cứ đưa hết cho anh xử lý.
Tôi nhìn anh, người không những được cấp chỗ ở miễn phí mà còn được giảm một
nửa tiền điện, nước, gas, nghĩ đến việc đối lập giai cấp mà người sôi lên, tôi
tức giận nói:
- Chẳng trách năm nào cũng có bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán lao vào hàng
ngũ của Đảng, theo Đảng thì có thịt ăn.
Anh xòe tay, nói vẻ vô tội:
- Chẳng thể làm khác được, ai bảo em không thích thi vào biên chế?
- Đến khi mộ tổ tiên bốc khói mới có cơ hội trúng tuyển, cứ coi như em có thi
thì cũng chẳng vào được. - Tôi càng nghĩ càng tức, nói tiếp: - Vậy nên, cứ như
thời xưa lại hay, đâu nhiều phiền phức như bây giờ, chỉ cần bị hoạn là thành
người nhà nước.
Lâm Lỗi bối rối.
Tôi vẫn thấy có phần bất bình, chẳng nghĩ ngợi gì mà buột miệng nói tiếp:
- Em không biết, anh phải bồi thường cho tâm hồn bị tổn thương của kẻ dân đen
này. Mau qua đây, cõng em lên lầu.
Lâm Lỗi càng tỏ ra bối rối hơn.
Vì nơi tôi ở bây giờ là tầng thứ hai mươi lăm của tòa nhà...
Với vóc người nhỏ bé kiểu văn nhân truyền thống như anh, có khi chưa leo lên
được một nửa số tầng đã đi tong rồi.
Vậy nên, tôi cũng thấy hơi ngại.
Sống đển ngần này tuổi rồi mà tôi chưa từng được ai cõng, chưa từng nghĩ đến
việc tự mình thử nghiệm cảnh Trư Bát Giới cõng vợ. Hôm nay, sao bỗng nhiên tôi
lại đưa ra yêu cầu như kiểu style của cô nàng Lolita dạt dào sức trẻ thế nhỉ?
Chẳng lẽ vì gần đây xem nhiều phim Hàn Quốc quá?
Thế nhưng, tại sao khi vừa thốt ra lời ấy, tôi có cảm giác như mình đã từng
được cõng.
Hình như, đã từng có một người, cõng tôi đi từng bước lên lầu, đèn cảm ứng từ
các tầng bật sáng rồi lại tắt lịm. Lưng người đó mặc dù rất gầy nhưng rộng rãi
và ấm áp, chỉ có điều hai bàn tay đỡ đầu gối tôi hơi lạnh...
Hàng trăm suy nghĩ trong tôi không có lời giải, lúc hoàn hồn thì phát hiện
Lâm Lỗi đang dắt mình vào nhà.
Anh tìm thấy trong đống hóa đơn một tờ rơi cùa công ty nhà đất, vừa lật ra
xem vừa hỏi:
- A Phúc, em thử nói xem sau này chúng mình nên mua nhà ở đâu thì ổn?