Old school Easter eggs.
Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324582

Bình chọn: 7.5.00/10/458 lượt.

, mày cũng "mất" từ lâu rồi còn gì.

Tôi bóp mạnh quả quýt trong tay, nói:

- Ai "mất" hả? Vớ vẩn! Tao đây vẫn là gái trinh.

Trứng muối ngạc nhiên:

- Không phải chứ? Sao tao nhớ là mày đã từng ngủ với ai đó rồi? Còn làm ghế

sofa dính đầy máu...

Tôi tức giận:

- Cái gì mà ghế sofa dính đầy máu? Mày không nghĩ đó là hiện trường giết

người hoặc sản phẩm của dì cả2 hay sao?

Trứng muối cẩn trọng suy nghĩ một lát, vẻ mặt có chút hoang mang:

- Vậy sao tao lại có ấn tượng đó trong đầu nhỉ...

Ngay lúc ấy, Ngưu Bôn đã bóc xong quả quýt bị tôi lấy ra bóp, anh chàng ăn

một múi, rồi dùng miệng mớm cho cái miệng đang há ra của Trứng muối, bịt lại

dòng hoang tưởng như sấm dậy của cô nàng.

1 Quả táo Adam: Yết hầu.

2 Dì cả: Từ lóng Trung Quốc, chỉ kỳ kinh nguyệt của phụ nữ.

Sau đó, họ lại tiếp tục những cảnh mà trẻ em không được nhìn...

Tôi không thèm nhìn họ nữa, khẽ quay đầu sang phía Lâm Lỗi đang ngồi bên

cạnh. Anh đang chú ý nhìn phong cảnh lướt qua như bay bên ngoài cửa sổ, như thể

hoàn toàn không nghe thấy đoạn đối thoại vừa nãy.

Tôi nhìn khoảng cách giữa mình và anh, không biết từ khi nào chúng tôi đã

ngồi cách nhau một khoảng.

So sánh với Trứng muối và Ngưu Bôn, chúng tôi thật không giống một đôi tình

nhân đang yêu nhau say đắm. Nhưng có lẽ, sau nhiều năm yêu nhau đến vậy, cả hai

nên ở trong trạng thái bình thản như cặp vợ chồng lâu năm. Thế nhưng cũng chẳng

giống cặp vợ chồng lâu năm, giống đôi chim non thì đúng hơn...

Tôi nghĩ mãi mà chẳng có kết quả gì, đành lặng lẽ quay đầu lại, đúng lúc nhìn

thấy Ngưu Bôn đang nghỉ hôn giữa hiệp, anh chàng vội vã thu lại ánh mắt vừa chằm

chằm nhìn tôi. Đôi mắt ấy không phải u ám, đẫm nước và có phần mù mờ thế sự như

tôi vẫn thấy, mà lúc này, chúng rất trong, rất sáng, sáng đến nỗi trái tim tôi

vô cớ xáo động...

Trước Tết vài ngày, tôi bận với việc giúp bố mẹ bày biện, quét dọn nhà cửa,

đi thăm họ hàng, bạn bè, rồi cả việc tụ tập với lũ bạn nữa.

Dù bố mẹ Lâm Lỗi không ở trong nước nhưng ông bà nội ngoại, cô dì chú bác của

anh đều vẫn ở đây, nên anh cũng bận tối mắt giống hệt tôi.

Chúng tôi chỉ có thể gặp nhau gấp gáp vào hôm họp lớp. Lúc này, mọi người đều

vô cùng thoải mái, ai cũng say bí tỉ, chẳng thể nhớ nổi ai đã nói gì làm gì.

Tình trạng hỗn loạn này kéo dài đến tận hôm Hai mươi chín Tết mới có vẻ tạm

lắng.

Chiều hôm đó, Trứng muối và Ngưu Bôn đến nhà tôi, coi như là chúc Tết bố mẹ

tôi trước. Lâm Lỗi không bận việc gì nên cũng cùng đến.

Giàn hoa trong sân nhà tôi mấy hôm trước bị tuyết rơi nhiều đè xuống nên hơi

lung lay, bố tôi không hề khách sáo, vội tóm lấy hai thanh niên vạm vỡ ra giúp

một tay.

Trứng muối sợ lạnh nên chạy vào phòng của tôi. Cô nàng ngồi một lúc thì thấy

có phần vô vị, tôi đang đọc chương kết của cuốn tiểu thuyết nên không tiếp

chuyện mà để cô nàng tự mở máy tính ra tìm phim xem.

Chưa đầy mấy phút sau, tôi liền nghe thấy Trứng muối thốt lên:

- Ôi trời đất ơi, Đậu phụ già, mày lên giường với người đàn ông tuyệt sắc này

khi nào vậy?

Tôi rất ngán ngẩm với cách ăn nói không suy nghĩ trước sau của Trứng muối nên

chẳng thèm quan tâm. Lúc lật trang, tôi vô tình ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt

không sao thu lại được.

Trên màn hình máy tính là một tâm ảnh, trong đó cách chụp, góc chụp, ánh sáng

chụp đều rất lạ. Tuy nhiên lại có thể rõ ràng nhận ra, khung cảnh chính trong

căn phòng tôi đang ngồi, chính ở vị trí tôi đang ngồi khoanh chân này, có một

người đàn ông nằm nghiêng, chống tay lên trán, đang lật giở xem cuốn album

ảnh.

Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn đến khuỷu, mái

tóc vừa đen vừa dày trông rất tinh khôi, lông mày anh ta dài, rậm, sông mũi cao,

thẳng, trong cái miệng đang cười lớn là hai hàm răng trắng, đều đặn.

Vì lông mi anh ta cụp xuống nên không nhìn được rõ đôi mắt, nhưng tôi nghĩ,

mắt anh ta chắc chắn rất đẹp, như là... mà đúng rồi, đẹp như những hạt huyền mà

tôi từng ví lúc ban đầu.

Lúc ban đầu?

Rõ ràng chưa từng gặp người đàn ông này, sao tôi lại nghĩ đến ba chữ đó

nhỉ?

Thời gian hiển thị ở góc dưới bên phải của tấm ảnh là ngày mùng 5 tháng 5 năm

2010, 15 giờ 47 phút.

Đúng là mùng Một tháng Năm năm ngoái tôi có về nhà, nhưng tôi chẳng hề nhớ gì

người đàn ông này. Hơn nữa, cứ cho đó là người rất thân thiết với bố mẹ tôi thì

cũng không thể nào vào phòng tôi rồi nằm trên giường lật xem cuốn album của tôi

như thế.

Còn nữa, thời gian in trên tấm hình cũng chính là ngày tôi tình cờ phát hiện

ra bệnh tình của Lâm Lỗi, rồi sau đó hai chúng tôi hóa giải mọi hiểu lầm trước

đây.

Ánh mắt tôi dán chặt vào người đàn ông trong ảnh, nhịp tim của tôi là một

trăm tám mươi nhịp mỗi phút, tai tôi ầm ù như có vô số chiếc máy bay lao

qua.

Tôi biết người đàn ông này, dù tôi không còn nhớ anh ta nhưng tôi biết anh

ta.

Kết luận này rất hoang đường và chẳng hề logic, nhưng so với câu nói tiếp đó

của Trứng muối, rõ ràng kết luận của tôi được coi là nghiêm chỉnh, không hề hàm

hồ.

Trứng muối chỉ tay vào màn hình máy tính, quay người lại nhìn tôi, nói như

đinh đóng cột: