
i
có ăn thịt cô ấy đâu.” Bùi Gia Tề mỉm cười, rồi bước trước ra ngoài, lúc đi
ngang qua Tô Ngưng còn không quên chào cô một tiếng, “Tô tiểu thư, có thể cho
tôi chút thời gian được không?”.
Bùi Gia Tề ăn nói thật khách khí, Tô Ngưng tính cách
vốn ưa ngọt, thêm nữa lại chưa kịp thích ứng với nhan sắc hiếm thấy này, đầu óc
choáng váng theo anh ra ngoài.
Họ ngồi đối diện nhau trong phòng họp nhỏ không một
bóng người, thời gian còn sớm, qua tấm kính mờ có thể nhìn thấy bóng đồng
nghiệp đang lục tục đi qua. Sau trận mưa lớn tối qua, hôm nay không khí quang
đãng, từ trong phòng trông ra ngoài thấy sắc trời xanh trong, cảm giác khiến ta
thư thái dễ chịu.
“Tô tiểu thư, vẻ mặt này của cô, là bởi gặp tôi, cô
rất bất ngờ sao?” Sau khi ngồi xuống Bùi Gia Tề nói trước.
“Bùi tiên sinh, anh tới đây là vì chuyện của Tiểu Manh
sao?” đã quen bận rộn, Tô Ngưng thẳng thắn đưa ra câu hỏi.
Tuy mới chỉ gặp nhau một lần, nhưng ấn tượng của Bùi
Gia Tề với Tô Ngưng còn rất sâu sắc. Nhớ lại đáng vẻ của Lăng Tiểu Manh và cô
đứng cạnh nhau hoàn toàn đối nghịch nhưng lại hợp đến bất ngờ, anh nói mà không
nhịn được cười, “Đúng rồi, nhưng tôi không đến với tư cách cá nhân”.
“Vậy anh đến với tư cách gì?”
“Không biết Tô tiểu thư có từng nghe qua phòng thiết
kế của tôi không?”
“Phòng thiết kế?”
Bùi Gia Tề nói ra một cái tên, Tô ngưng hít một hơi
thật sâu, “Đó là của anh? Nhưng tôi chỉ biết Đồ...”.
"Đồ Trình là cộng tác của tôi, gọi là thầy cũng
được, bạn bè cũng được, chỉ là tôi ít khi xuất hiện mà thôi”, thấy cô nhắc tới
tên bạn mình, Bùi Gia Tề bèn giải thích.
Nhìn ánh mắt anh biến hóa khôn lường, Tô Ngưng biết
anh không bịa đặt, địa vị gia đình anh trong giới kiên trúc không dễ lung lay,
thiết kế gia dụng nếu đem so với kiến trúc mà nói, mãi mãi chỉ là hoa cỏ ven
đường, anh ta có hứng thú cùng bạn bè mở một phòng thiết kế như một cuộc dạo
chơi cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng vấn đề là phòng thiết kế đó đã là kim chỉ nam
hạng nhất, nhì trong nước, thầy Lý thì khỏi phải bàn, những thiết kế qua tay
ông có xấu xí thế nào cũng trở thành xinh đẹp, còn anh chàng Đồ Trình kia, hai
năm nay là nhà thiết kế mới thành danh với quyền lực rất lớn, rất có danh tiếng
trên thế giói.
Tô Ngưng bắt đầu dao động, nhưng vẫn cố gắng giữ bình
tĩnh, nét mặt lạnh lùng, “Thế này nhé, anh định hợp tác với chúng tôi như thế
nào?”.
“Tôi muốn mời Tiểu Manh tới phòng thiết kế của tôi,
rồi chúng ta sẽ cung cấp toàn bộ những nguyên liệu mà cô ấy cần, đương nhiên,
lần triển lãm này cô ấy vẫn tham gia với danh nghĩa cá nhân.”
“Hả?” Sao nghe thế nào cũng thấy phi vụ làm ăn này sẽ
lỗ chổng vó, Tô Ngưng ngơ ngác, “Tại sao anh phải giúp Tiểu Manh nhiều đến
thế?”.
Vẻ mặt của cô trông rất thú vị, Bùi Gia Tề tiếp tục
cười nói, “Tô tiểu thư, tôi không phải dân làm ăn”.
“Điều này tôi biết.”
“Là vì tôi yêu mến Tiểu Manh nên mới muốn giúp cô ấy.
Đương nhiên, tôi cũng có mục đích của riêng mình”.
“Mục đích gì?” Tô Ngưng bắt đầu có phần cảnh giác, lại
bắt đầu làm vẻ mặt mẹ gà mẹ xù lông.
Bùi Gia Tề tủm tỉm, “Thứ nhất, tôi thấy được khả năng
phát triển của Lăng Tiểu Manh, nên hy vọng nhân cơ hội này mời cô ấy tham gia
vào phòng thiết kế của chúng tôi”.
Đã hiểu, anh ta đánh giá cao tiềm lực, lý do này không
tồi chút nào, Tô Ngưng gật đầu.
“Còn nữa, tôi rất có cảm tình với Lăng Tiểu Manh điều
này có cần tôi nói tiếp nữa không?”
Có thể hiểu được, nhưng lúc này anh ta nói thẳng ra
như thế, Tô Ngưng vốn già dặn kinh nghiệm mà cũng phải nghệt mặt ra nhìn, miệng
mở lớn, trong lòng như có một ấm nước vừa sôi, ùng ục, ùng ục cuộn chảy ghê
gớm.
Nhìn qua vai anh, Tô Ngưng hướng ánh mắt về một miền
xa xăm…Tiểu Manh, cô thật lợi hại, kể từ giờ phút này cô là thần tượng, là
thánh thần của tôi, tôi phải theo cô học hỏi mới được!
Động tác đầu tiên khi Lăng Tiểu Manh bước vào công ty
ngày hôm nay là hít một hơi thật sâu để giúp mình quyết tâm hơn, rồi bước vào
phòng làm việc đánh đơn xin thôi việc. Lúc đánh máy cô lưu luyến nhìn quanh căn
phòng một lượt, nhưng tay vẫn gõ không ngừng, một lá đơn ngắn ngủi chẳng mấy
chốc đã đánh xong.
Tờ giấy được gấp kỹ càng rồi nhét vào phong thư, tay
cầm lên, cô đi thẳng ra ngoài. Trưởng phòng Thiết kế vừa tới, cửa phòng làm
việc còn đang khép hờ, anh ngồi xuống rót chén trà mới uống được một ngụm, nghe
thấy tiếng gõ cửa chỉ nói đúng một tiếng “Mời vào”.
Xem xong phong thư Lăng Tiểu Manh đưa cho mình, anh
không khỏi kinh ngạc, nhìn cô rồi lại cúi xuống đọc, xem xong lại nhìn cô, động
tác cứ lặp đi lặp lại mấy lần mà chẳng nói được lời nào.
Không phải anh thấy Lăng Tiểu Manh muốn nghỉ việc mà
nhất thời xúc động không thể chấp nhận, nói thật anh vẫn không ưa cô Lăng cả
ngày lượn đi rồi lượn về. Phòng Thiết kế mẫu đâu cần đến tài hoa cái thế, mọi
người ngoài những lúc giao mùa phải bận rộn hơn một chút, còn ai chẳng muốn
nghi ngơi để hưởng thụ cuộc sống? Chỉ có cô cả ngày vùi đầu vẽ vời, thường ngày
chẳng nói chuyện, lúc thảo luận cứ cố chấp chỉ biết mình, thật khó chấp nhận.
Nhưng