
lại những chuyện từ rất lâu về trước, những ngày mà tối đến mồ hôi lại đầm
đìa.
Giờ không còn như trước, giờ đây anh có thể đàng hoàng
ở khách sạn năm sao, ngắm nhìn phong cảnh đẹp nhất, hưởng thụ loại rượu cao cấp
nhất, nhưng lúc này, trong đầu anh chỉ còn ký ức của những ngày đã qua được
cùng quyện chặt với cơ thể trắng mịn và làn da nõn nà của cô, nếu đem ra so
sánh, những thứ đó trở nên quá đỗi tầm thường.
Khát vọng được trở về với ký ức khiến anh càng kiên
định với suy nghĩ của mình hơn, ánh mắt lướt qua những đường nét tuyệt đẹp dưới
chiếc áo phông đơn giản của cô, nếu có thể thêm một lần, mới nghĩ thôi anh cũng
thấy đó là cảnh tượng đẹp đến nhường nào.
Đổng Diệc Lỗi ho một tiếng, định nói điều gì thì con
đường cao tốc rộng lớn vọng lại tiếng xe, tốc độ rất nhanh, trước khi đến gần
đã kịp thời giảm tốc, sau cùng từ từ dừng ngay trước mặt họ.
Xe đẹp, Đổng Diệc Lỗi không kìm được liếc qua,
có người mở cửa xuống xe, nhìn thẳng về phía họ, rồi mở miệng cười thật tươi
với Lăng Tiểu Manh , dường như trăm hoa đang đua nở, lung linh huyền ảo, lần
lượt nở ra trước mắt, trừng trùng điệp điệp trải dài ra xa.
Anh chàng đẹp trai à, có cần mỗi lần xuất hiện là phải
cười tới nghiêng nước nghiêng thành như thế này không? Lăng Tiểu Manh bất lực
than thở.
Bùi Gia Tề nhìn cồ chăm chú, rồi mới liếc mắt qua Đổng
Diệc Lỗi đứng kế bên, câu đầu tiên chính là, “Tiểu Manh, vị này là?”
Sắc mặt tươi rói của Đổng Diệc Lỗi khiến Lăng Tiểu
Manh thề rẳng cả đời cô cũng sẽ không thấy thích thú hơn lần này. Ngay giây
phút trông thấy Bùi Gia Tề, tất cả những áy náy, day dứt lập tức tan thành mây
khói. Hóa ra xa cách đã lâu như vậy mà cô vẫn muốn dùng cách trẻ con này để
trút giận, vừa nghĩ mình sống thật uổng phí, lại vừa thấy vui sướng tràn trề.
“Đây là Đổng Diệc Lỗi, bạn học cũ của tôi.” Thấy ánh
mắt Bùi Gia Tề nhìn mình cô mới nghĩ tới việc giới thiệu.
“Tôi là Bùi Gia Tề, rất hân hạnh được gặp anh”. Bùi
Gia Tề đưa mắt nhìn Đổng Diệc Lỗi, anh không giơ tay ra mà chỉ mỉm cười gật
đầu.
Lại có tiếng xe, lần này người đến chỉ có thể là
Tô Ngưng, kẻ lượn mất tăm mất hút, Tô Ngưng xuống xe vừa cất bước lên trợn tròn
mắt rồi chạy tới bên Lăng Tiểu Manh , nói với Đổng Diệc Lỗi trước tiên, “Đổng
tiên sinh, sao anh lại đến đây?”
“Tôi nói xem khu trưng bày, vừa hay gặp được Tiểu
Manh”, Đổng Diệc Lỗi còn chưa điều chỉnh lại tâm trạng giọng nói có phần kỳ
quái.
“Trùng hợp vậy sao? Tiểu Manh vị này là ai? Bạn trai
cô?”
Lăng Tiểu Manh thấy tình cảnh thật hỗn loạn, bất giác
bật lên trời.
Sau cùng cả ba người họ cùng nhau rời đi, Lăng Tiểu
Manh ngồi trên xe Tô Ngưng mắt nhìn thẳng, những câu hỏi Tô Ngưng liên tiếp
vang lên: “Tiểu Manh, cô không có nghĩa khí gì cả, sánh vai cùng anh chàng Bùi
Gia Tề kiệt xuất đó, cô giấu quá giỏi, lần trước chỉ khi nói mới quen, người ta
chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân còn không chịu nhận? Mau khai thật cho tôi.”
Lăng Tiểu Manh chẳng biết phải giải thích thế nào,
trong lúc gấp gáp cô ngoái đầu nhìn Bùi Gia Tề đang lái xe theo sau, ánh mắt
lại nhìn về phía Đổng Diệc Lỗi, anh ta vẫn đang đứng yên tại chỗ.
Cánh cổng lớn cao vút của trung tâm triển lãm mở rộng,
anh ta đứng đó một mình trong bóng râm, xe phóng thật nhanh chớp mắt đã đi rất
xa, Lăng Tiểu Manh không nhìn rõ, chị thấy con người ấy giờ đã thành một đốm lờ
mờ.
Tạm biệt hóa ra là lại là một việc khó khăn mà cũng
đơn giản nhất, thật mâu thuẫn.
Phòng chế tác nằm sát bên đại lộ, có thể nói là gần
trong gang tấc, xe chạy tới chỗ rẽ là đến nơi. Căn nhà một tầng bằng kính,
trước cửa rộng rãi, xếp một chồng gỗ, mùi hương của nó có thể ngửi thấy từ rất
xa.
Tô Ngưng vào trước, đỗ xe xong, cô chào người chủ
phòng gia công đang đứng trước cửa “Thầy Lý, giờ tôi mới có thời gian”. Rồi cô
quay sang giới thiệu với Lăng Tiểu Manh , “Vị này là thầy Lý”.
Chẳng biết phải xưng hô thế nào cho đúng, Lăng Tiểu
Manh tiếp lời, “Xin chào thầy Lý!”
Đó là một người đàn ông trung niên cơ thể tráng kiện,
lúc này đang cầm trong tay chiếc cưa, giọng nói sang sảng “Gọi tôi là ông Lý
được rồi, thời gian rất gấp, xin mời xem trước bản thiết kế”.
“Hả? Tôi đâu thể gọi ngài như vậy được.”
Phía sau có tiếng nói, là Bùi Gia Tề, giọng nói nhẹ
nhàng, “Gọi ông Lý là được rồi, người này tên chính là thầy, chẳng cần phải gọi
ông ấy thân thiết thế đâu.”
“Sao cậu lại quay lại đây? Cả ngày nay cậu lượn lờ ở
đây tới mấy lần, chạy đi chạy lại như thế có gì hay ho?”
“Tôi đi cùng cô đây, khi nãy vừa tới đón họ.”
Bùi Gia Tề mỉm cười, nói chuyện với thầy Lý hết sức thân thiết.
Tô Ngưng đứng cạnh tay kéo Tiểu Manh vẻ mừng rỡ “Không
nói sớm, báo hại tôi nửa ngày trời mới hẹn được ông ấy. Thầy Lý nổi tiếng khó
khăn, lần này đã phải nhờ không biết bao nhiêu mối quan hệ. Giờ tốt rồi, sau
này nhờ hết vào cô đấy, ha ha, nhẹ hết cả người”.
“Này, tôi đâu có quen ông ấy.” Lăng Tiểu Manh cuống
quýt, tay túm lấy Tô Ngưng không cho cô ấy đi.
“Quen Bùi Gia Tề chẳng phải là đủ rồi sao? Tiểu thư à,
cô không biết anh ta là người như thế nào sao?”