
“Anh ta?” Cô thật sự đâu có quen, sự việc giờ đã quá
hỗn loạn, cô đang định giải thích, Bùi Gia Tề quay đầu lại nhìn, “Tiểu Manh ,
bản thảo thiết kế của cô đâu?”
Câu nói này mới lọt tai làm sao, Tô Ngưng lập tức đưa
bản thảo ra. Đều là người trong ngành, tất cả mọi người ai ai cũng rất nhập
tâm. Không phải nói gì thêm, đến lúc này Tô Ngưng mới thực sự được nghỉ ngơi,
ngồi xuống bên cạnh mà nhẹ cả người.
Hóa ra cháu ba đời nhà họ Bùi tiếng tăm lừng lẫy lại
là một người rất đẹp trai, chỉ có một điều Tô Ngưng không hiểu, người như thế
sao lại nhiệt tình với Lăng Tiểu Manh vậy? lúc đầu cô còn tưởng rằng mối quan
hệ của họ sâu đậm, nhưng trên xe hỏi tới nửa ngày cũng không có kết quả, lại
thấy cách nói chuyện giữa hai người họ không có vẻ già là thân thiết, chí ít là
Lăng Tiểu Manh .
Cho dù thế nào, sau này cô cũng không dám coi thường
Lăng Tiểu Manh nữa, cô gái này lúc nào cũng khiến ta ngạc nhiên thích thú, quả
thực là thần thông quảng đại.
Dù là con dường dài hoang vu, dù người
khách qua đường duy nhất chỉ là một ảo ảnh, dù cô sớm biết rằng chẳng có ai là
cùng trời cuối đất của ai, nhưng cô vẫn không rũ bỏ được sự yếu mềm của bản
thân, dấn dần tựa mình vào người bạn ảo ảnh ấv.
Tự tìm đến ngõ cụt, chẳng phải do ai khác.
***************
Buổi chiều, Hạ Môn trời bắt đầu mưa. Cố Chính Vinh là
người duy nhất rời khỏi phòng họp, hành lang cửa sổ mở tung, không khí thật
trong lành. Người phụ trách công việc ở Hạ Môn vội vã theo sau, "Tổng giám
đốc Cố, tối nav đã thu xếp dùng cơm với người bên hải quan, ngài xem lúc nào
bắt đầu thì tốt?"
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, "Hải quan? Tôi nhất
định phải tới sao?"
"Hả? Vậy ý của ngài là...?"
"Thôi vậy, tôi sẽ đi một lúc, nhưng rồi phải đi
ngay đấy."
"Ngài còn có công việc khác?"
"Tôi phải về Thượng Hải".
"Không phai sáng thứ hai ư? Chẳng phải vẫn còn
vài người chủ chốt ở Thượng Hải sao?"
"Họ đã đi theo kế hoạch, tôi phải tranh thủ thời
gian."
Người phụ trách định nói thêm vài lời, nhưng Cố Chính
Vinh đã sải chân bước đi, rất nhanh sau đó biến mất ở phía cuối hành lang.Anh
ta vẫn đứng ngẩn ra, phía sau có người vỗ vai, "Nhìn gì thế?"
"Tổng giám đốc Cố."
"Tổng giám đốc Cố vẫn luôn rất ưa nhìn chỉ là
trước đây không dám nhìn nhiều mà thôi. Nhưng gần đây hình như anh ấy đã thay
đổi, cậu có thấy vậy không?"
"Đâu có, tôi vẫn không dám nhìn nhiều, ha
ha", hai người họ bật cười, rồi quay lưng đi về hướng khác.
Chuyến bay cuối cùng trong ngày, Hạ Môn trời vẫn đang
mưa, khi Cố Chính Vinh tới sân bay thì trời đã tối đen như mực. Tài xế xuống xe
mở ô, sảnh sân bay đèn điện sáng choang, trong đêm mưa càng khiến nó trở nên
lộng lẫy. Bước tới cổng chính, Cố Chính Vinh vội dừng bước, ánh mắt lướt nhìn
cây cột gần đó, rồi nhớ tới dáng vẻ của Tiểu Manh tối qua khi cô đứng đó mắt
nhắm nghiền, hít thở thật sâu.
Bỗng anh mỉm cười khiến người lái xe đang xách hàng lý
tròn mắt không hiểu.
Tổng giám đốc Cố thường ngày không cười không nói, vì
thế lực sát thương mỗi khi anh cười quả thực rất lớn.
Máy bay đã cất cánh, anh thẫn thờ nhìn ra ngoài khung
cửa, quá muộn, đi chuyến bay này hầu hết là khách du lịch, khoang thương gia
chẳng còn một ai, thời gian bay cũng không dài, không biết lúc này cô đang làm
gì? Lại nghĩ chỉ chút nữa thôi là có thể gặp cô, lòng anh thấy vui vui.
Anh thấy, quả thực mình không còn trẻ nữa, nếu không
sẽ chẳng có cảm giác lưu luyến đến thế khi ở cùng người khác. Khi mới tới Trung
Quốc, anh còn chưa tới ba mươi, trái tim rộng mở như trời bể, mọi thứ trước mặt
như một tấm bản đồ trống trơn, chỉ đợi anh đến để tung hoành ngang dọc, làm gì
có thời gian nghĩ ngợi đau khổ, càng chưa từng có khái niệm về một người gọi là
cùng trời cuối đất.
Cô tiếp viên đem đồ ăn tới, anh từ chối, mắt nhắm lại
nhưng không muốn ngủ, trong tiếng ồn của máy bay anh nhớ đến bộ dạng đáng yêu
của cô: Cô mặc áo phông rộng, chân trần bước nhẹ trong nhà, thấy anh dang tay liền
ngoan ngoãn cuộn người vào lòng anh, hơi thở ấm nhẹ, cả hương xà phòng mỗi
khi cô tắm xong…
Có một người để nhớ thật tuyệt, tuyệt hơn rất nhiều
việc cố đi tìm lại kí ức. Người con gái đầu tiên của anh
là một cô gái Thụy Điển, tóc vàng, dáng vẻ long lanh tuyệt mĩ, thời học phổ
thong ở Thụy Điển mỗi buổi sáng cô đều đứng bên xe anh, khi anh học đại học ở
Mỹ, cô đã từng bay đến bên anh bất chấp cách xa ngàn dặm, vứt hành lý rồi bổ
nháo lao vào người anh…
Sau đó vẫn là anh mua vé máy bay đưa cô về. Giờ nghĩ
lại thấy mình thật là một người đàn ông tuyệt tình, cô khóc thật đáng thương,
mái tóc óng ả như mất đi sắc vàng, những điều này cho tới giờ không còn vẹn
nguyên trong kí ức của anh, muốn nói nhiều hơn cũng không thể.
Chẳng có duyên phận, đã từng cách xa rồi tái hợp,
duyên đã hết tất cả cũng chỉ là người qua đường xa lạ, riêng điều này anh hiểu
rất rõ.
Nhưng với Lăng Tiểu Manh, bên nhau rất lâu, dần dà nảy
sinh ám ảnh, những khi rảnh rỗi anh lại nghĩ tới dáng đi thanh thoát của cô và
cả ánh mắt như nai ngơ ngác.
Lần này anh phải giữ cho