
ao?”
Cô vùi mặt vào lòng anh, khóc nghẹn ngào, không biết
vì sao bị anh ôm vào trong ngực lại có cảm giác an toàn cùng an tâm, làm cho cô
không khống chế được cảm xúc của chính mình, thầm nghĩ chỉ muốn khóc to một
lúc. Tựa hồ ở trong tiềm thức, cô biết anh nhất định sẽ thương tiếc cô, nhất
định sẽ an ủi cô. Cô có thể ở trước mặt anh tận tình phóng thích cảm xúc, không
cần kiên cường, không cần độc lập, chỉ cần làm chính mình, được anh yêu mến là
tốt rồi.
“Thực sự không nghĩ kết giao với anh sao?” Anh cúi đầu
thở dài, vật nhỏ trong lòng, đã nhu lại nhược, thân thể ôm lên cũng nhẹ nhàng
tựa hồ không có sức nặng, cô yếu đu như vậy, đơn thuần như vậy làm cho tim anh
ẩn ẩn phiếm đau. Dường như anh không nên kéo cô vào thế giới của mình, cô nên
đơn thuần sống ở không gian nhỏ đó, tươi cười vô tư, ngọt ngào làm nũng, anh
hẳn nên để cô đi, nếu anh có thể buông tay.
Đem cô ôm càng ngày càng chặt, cằm ở đỉnh đầu cô vuốt
ve, nghe cô khóc đến nỗi chỉ cần phát ra từng thanh âm “hức hức”, cô thật sự là
đứa ngốc, ngay cả khóc cũng có thể nghiêm túc như vậy.
“Thực sự không nghĩ đến sao.” Anh làm bộ muốn buông
cánh tay ra, ai ngờ tiểu nha đầu cố chết cố sống ôm lấy cổ anh, khuôn mặt cọ cọ
vào cần cổ, chất lỏng lẽo lạnh thấm vào trên da thịt, thậm chí rơi vào trong
lòng anh.
Cô gái này, như thế nào không cho lòng người chết chứ?
Anh nâng khuôn mặt do khóc mà hồng lên, nhìn những giọt nước mắt đọng ở trên
mi, “Anh hỏi lại em một lần cuối, Hướng Phù Nhã, em có nguyện ý làm bạn gái của
Quan Thần Cực hay không?”
Cô cắn môi, yên lặng nhìn anh, ánh mắt ủy khuất lại vô
tội, vừa đáng thương vừa đáng yêu. Sau một lúc lâu, cô mở miệng, thanh âm nghẹn
ngào, mang theo giọng mũi do khóc: “Anh có thể đối tốt với em không?”
“Có.”
“Sẽ không làm tổn thương em, yêu em, thương em?”
“…… Anh sẽ.”
“Không cần thờ ơ với em, không cần không để ý tới em.”
“Được.”
“Mỗi ngày đều cùng em xem hoàng hôn.”
“Được.”
“Không được lại bắt nạt em, cũng không cần thô lỗ như
vậy, anh vừa mới hôn làm môi em đau quá.” Cô chu môi phấn nộn, ngọt ngào mà oán
giận, vô cùng thiên chân vô tà.
Quan Thần Cực không nói gì mà chỉ nhìn tiểu cô nương
cười đến vẻ mặtn, trong mắt còn chưa khô hơi nước, nhưng nụ cười cũng đã tươi
sáng chói mắt, ngọt ngào ngây thơ trong lòng mình.
“Cái này, anh cũng không dám cam đoan.”
“Chán ghét!” Cô nhìn anh trừng trừng, trong đôi mắt
trẻ đẹp, lần đầu lưu chuyển ánh sáng kiều mị.
“Đáp án.” Mắt đen nhìn cô, không cho phép trốn tránh.
Trên khuôn mặt phấn hồng hiện lên hai đám mây đỏ ửng,
lông mi giống cây quạt nhỏ e lệ cúi xuống, gần như vô hình nhẹ nhàng gật đầu
một cái, “…… Được.”
Niềm vui sướng hơn cả tưởng tượng từ từ tràn vào tim,
giống như dòng suối mát giữa trưa hè nóng bức mà khô ráo, chữa lành mọi nỗi đau
và nỗi buồn lâu nay của anh.
“Phù nhi, Phù nhi của anh.” Anh thủ thỉ, hôn lên đôi
môi thơm của cô, nụ hôn nhu tình như nước, thật cẩn thận, giống như đang hôn
bảo bối yêu quí nhất của mình vậy.
Cô ưm nhẹ, ôm cổ anh, ở dưới môi anh hoàn toàn thần
phục, ngây thơ vô lực mặc anh muốn làm gì thì làm. Gió đêm thổi qua khiến làn
váy bị xanh đậm bay bay, giống như chồi non cuối cùng của mùa xuân đang nảy
mầm, chân thật lại có chút làm say lòng người…
Đêm khuya ở đô thị phồn hoa, rút đi lo lắng và vội vã
của ban ngày, ánh sáng ban đêm tạo nên nét duyên dáng độc đáo của thành phố đã
về khuya, từng chút từng chút, lóng lánh chỉ có bóng tối cùng ma lực.
Lúc nửa đêm, thái dương đã muốn hạ xuống từ lâu, thật
nhiều ngôi sao rớt ra ở trên bầu trời, cho dù nhìn chỉ là chấm nhỏ nhấp nháy,
nhưng phần lớn ánh đèn cũng có thể được coi là tráng lệ, phong cảnh nơi này
cùng cố hương của anh hoàn toàn bất đồng.
Suy nghĩ trở lại vùng đất cao kia, núi xanh, rừng rậm,
gió thổi qua mạng đến hơi thở hoang dã, là nơi anh yêu thích nhất……
Tiếng chuông thanh thúy đánh vỡ không gian yên tĩnh,
người có thể vào lúc này gọi điện, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, Quan Thần
Cực cũng biết được là ai. nhanh, ngón tay nhẹ nhàng đưa ra, tựa hồ như nửa muốn
nghe, nửa lại không muốn tiếp điện vậy.
Người ở bên kia phảng phất vô cùng thấu hiểu anh, vẫn
không ngắt máy, âm nhạc ngắn gọn thanh thoát từ di động không ngừng lặp đi lặp
lại, bọn họ như là đang so kiên nhẫn, cho đến khi thanh âm kết nối vang lên.
“Anh cho tới bây giờ cũng sẽ không làm cho em thất
vọng.” Tiếng cười từ phía bên kia lục địa đánh thẳng vào chỗ sâu nhất trong
lòng Quan Thần Cực.
“Có chuyện gì?”
“Ngủ trưa dậy, bỗng nhiên rất nhớ anh, liền gọi điện
thoại, anh mở video call được không?” Giọng nói mang theo vài phần làm nũng,
mặc dù là thỉnh cầu, cũng nói được đúng lý hợp tình, mang theo mấy phần chắc
chắn.
“Đã khuya.” Thản nhiên cự tuyệt, nghe không ra hỉ
giận.
“Được rồi được rồi.” Thanh âm ủy khuất, không miễn
cưỡng anh mở ra chat webcam trên di động nữa.
Trong quá khứ, nếu nghe thanh âm như vậy, Quan Thần
Cực đều nhận thua, nhưng là hôm nay anh không muốn, thực sự không muốn.
“Mark đâu?”
“Anh ấy hả, thực sự quá đáng, thừa dịp