
người ta ngủ
trưa thế là vụng trộm chạy đến nhà máy rượu để chơi, anh lần sau nhất định phải
giúp em nói anh ấy, khó có được đi ra ngoài chơi, thế nhưng lại một mình đi ra
ngoài. Anh biết không, chúng em ở nước Pháp chơi rất vui vẻ, anh ấy đối với em
thực sự tốt lắm, em chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hạnh phúc như vậy……” Giọng
điệu oán giận xen lẫn ngọt ngào, mang theo chút vô tình tàn khốc, một lần nữa
xé rách miệng vết thương, tựa hồ đau tới cực điểm, thực sự chết lặng.
Anh hiểu được, vô cùng hiểu được, cự tuyệt sau trừng
phạt luôn luôn là như vậy.
“A, đúng rồi, anh có nhận được quà tặng của em không?”
“Nhận đượcQuan Thần Cực liếc nhìn cái chai đẹp đẽ đang
để trên mặt bàn.
“Anh biết không, nước Pháp thật sự là vương quốc của
rượu vang, ngoài năm nhà máy
rượu lớn còn có rất nhiều nhà máy nhỏ làm cho người ta ngạc nhiên, lần trước em
niếm qua loại rượu này, hương vị thật sự độc đáo nên lập tức nghĩ đến anh, anh
uống thử xem ngon không, nha! Xem ra em đã múa rìu qua mắt thợ rồi, anh đối với
rượu vang còn hiểu biết nhiều hơn em, em còn muốn…..”
Giọng nam lạnh lùng cắt ngang những lời chưa nói của
cô, từng tiếng từng tiếng chạm vào lòng người.
“Được rồi, em không nói nữa, Mark đã trở về giục em
cùng đi ra ngoài, buổi chiều chúng em còn phải đi đến vườn nho của người khác
để cùng hái nho, em rất mong chờ a.”
Sau những lời nói vội vàng, lúc chuẩn bị gác máy,
tiếng nói kèm thanh âm thở dài bay tới, “ Em rất nhớ anh, Delos.”
Anh gắt gao nắm chặt di động đã ngắt máy, từng âm
thanh nhỏ vỡ vụn truyền đến. Luôn là như thế, sau sự trừng phạt tàn nhẫn, sẽ có
dấu vết ngọt ngào lưu lại, làm cho anh muốn ngừng mà không được.
Quan Thần Cực đứng dậy, đi đến bình rượu có gắn nơ
hồng được buộc cẩn thận thành hình con bướm xinh đẹp, không phải là một bình
rượu quý hiếm, cũng không phải là loại rượu hàng đầu, nhưng rất sang trọng, rất
độc đáo.
Anh thuần thục mở nút chai, không cần ngửi cũng biết
là rượu ủ lâu năm, mang theo bình rượu chậm rãi đến bên quầy bar bày biện đủ
các loại rượu lâu năm, cùng các ly rượu sạch bóng, sở thích của anh rất rõ
ràng. Có lẽ từ ban đầu không nên mê luyến rượu vang đỏ giống như bảo thạch tiên
diễm sắc hồng, trên thực tế cái gì càng đẹp thì càng độc.
Nhấc tay, rượu đỏ tươi theo miệng bình chảy ra, thanh
âm vang lên giống như tiếng lòng ủy khuất của chủ nhân. Từng giọt rượu sắc hồng
rót bên trong ly thủy tinh, trong không khí trôi nổi cỗ hương vị phong phú,
không thật lão luyện, cũng không thanh thoát, nhưng lại có sự quyến rũ đặc
biệt.
Đôi khi, rượu không cần nếm thử cũng đã có thể biết rõ
được ưu khuyết của nó, vì thế cũng có những người, chỉ cần gặp một lần cũng có
thể đoán ra toàn bộ suy nghĩ của họ.
Loại ngọt ngào không thể cảm nhận này, anh không muốn!
Dải sáng màu bạc giữa ngón tay cái lẳng lặng phát ra hào quang, trong sạch và
tinh khiết vô cùng.
Bảo bối thân yêu, anh sẽ cố gắng thích em.
Hướng Phù Nhã mười tám tuổi đã biết yêu, dù chưa
từng có được cuộc sống vui vẻ nhưng mỗi ngày khi mở mắt ra, nhìn đến những
cảnh vật quen thuộc xung quanh đều cảm thấy xinh đẹp bội phần.
Bầu trời tựa như cũng xanh trong hơn dù không
khí luôn luôn vẩn đục, hít thở vào lại cảm thấy mang theo làn hương tươi
mát, cây cối xanh hơn, bông hoa nhỏ tươi hơn, tiếng hót của chim chóc cũng
trở nên vô cùng dễ nghe hơn hẳn. Đến ngay cả việc học nặng nề, cô cũng
có thể học thật sự vui vẻ, từng công thức toán học buồn chán cũng vì thế
mà trở nên thú vị hơn nhiều.
Tất cả những chuyện này đều bởi vì bên người cô có một
người đặc biệt, thế giới vì có anh mà trở nên tốt đẹp lên. Từng phút từng
giây, cô đều muốn ở bên anh, mỗi lần ở trong lòng anh cùng nhau xem thời
khắc khi hoàng hôn buông xuống, Hướng Phù Nhã cảm thấy đây là giây phút
hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình.
Anh thực sự thực hiện lời hứa ngày đó đối với cô,
chiều chuộng, yêu mến, thương tiếc cô, cái gì cũng làm theo cô, chỉ cần cô
muốn, anh liền đáp ứng.
Một chút việc nhỏ này trong mắt mọi người đều cảm
thấy là chuyện vô cùng bình thường, nhưng
Hướng Phù Nhã lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, thật sự vui vẻ, cảm giác được anh
ôm vào trong lồng ngực này vĩnh viễn là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này, làm
người ta chỉ muốn khóc lên thật to, loại cảm xúc không tên ấy liệu có thể nói
được bằng lời không?
“Tiểu Nhã, cậu gần đây dường như có điểm nào đó
không giống với ngày thường nha.” Nghê Bối Bối xúc một thìa cơm hải
sản cho vào mi, cắn thìa, chăm chú nhìn bạn tốt của mình.
Tâm cô dường như khựng lại một chút, sau đó liền rũ
mắt xuống, làm như không có việc gì tiếp tục ăn phần cơm rang trứng của
mình. “Làm sao lại không giống, vẫn như trước đây mà.”
Cô nói dối, cô thế nhưng lại nói dối với người
bạn tốt nhất của mình, sự chột dạ và áy náy bao phủ toàn thân khiến cô vừa
cầm cốc nước lên đã có cảm giác như bị nghẹn.
Diêu Thủy Tinh lẳng lặng ăn cơm lươn của mình, không
nói che