
vẻ đặc biệt quyến rũ, rất có phong độ tao nhã và khí chất của một công tử
quyền quý.
Là anh! “Sao anh lại tới đây?ốt hai tuần không gặp
mặt, anh so với trong trí nhớ của cô tuấn mỹ hơn, phong thái bức người hơn rất
nhiều, nhưng ánh mắt vẫn nóng rực như trước.
Anh lạnh nhạt cười, nhấc chân hướng cô đi tới. Cô vội
vàng lui về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn anh, toàn thân buộc chặt, chú ý
nhất cử nhất động của người này, miễn cho anh lại đột nhiên làm ra cử chỉ gì đó
kinh người với mình.
Nhìn vào khuôn mặt dễ thương của cô giống như con thỏ
nhỏ đang sợ hãi, làm cho anh không khỏi mỉm cười, xem ra lần trước thật sự đã
dọa đến cô- tiểu cô nương hồn nhiên này rồi.
“Không muốn vòng tay nữa sao?” Đứng ở nơi cách cô ba
bước, anh nâng tay lên, một cái vòng bạc tinh tế từ lòng bàn tay rủ xuống.
“A, đó là cái vòng của tôi, trả lại cho tôi.” Cô liền
đưa ra đoạt lấy, lại bị anh dễ dàng tránh được. Đáng giận, ỷ mình cao ráo thì
giỏi lắm sao? Nhìn anh ít nhất cũng phải cao đến một mét tám, cô tức giận đến
nghiến răng nghiến lợi.
“Muốn lấy nó?”
Vô nghĩa! Cô tức giận trừng mắt nhìn anh lườm một cái.
Không biết vì sao, khi đối mặt anh, tính tình tốt cùng kiên nhẫn của cô đều
toàn bộ không thấy.
“Đi ăn cơm cùng anh, vòng tay liền trả em.”
Cùng anh ăn cơm? Anh nghĩ là gì của cô chứ? Vừa định
mở miệng mắng người này vô sỉ, đột nhiên ý niệm trong đầu vừa chuyển, cô liền
ngọt ngào cười: “Chú à, cháu cùng chú ăn cơm, chỉ sợ người ta sẽ nói chú đang
tàn phá mầm non của quốc gia mất.” Sắc lang, biến thái, mệt cô còn bởi vì không
thấy anh mà nho nhỏ mất mát một hồi, thật sự là không nên mà.
Trong mắt anh lóe lên một tia hứng thú, cô bé này quả
nhiên rất thú vị.
“Hơn nữa người ta còn có thật nhiều bài tập phải làm.”
Vừa nói, cô vừa vụng trộm tiếp cận, tay nhanh chóng muốn đoạt lại cái vòng
nhưng phản ứng của anh quá nhanh, lại một lần nữa tránh được.
“Bữa tối.” Anh đem cái vòng cất vào trong túi.
Đáng giận! “Không đi!” Rất có cốt khí cự tuyệt, mắt cô
mù rồi, không nghĩ tới anh dĩ nhiên là loại nam nhân xấu xa, hừ! Nếu không trở
lại nơi này cũng sẽ không bị dây dưa như thế, cô xoay người bước đi, âm thầm
quyết định từ nay về sau không bao giờ tới nơi này nữa.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng từ phía sau cô vang lên,
cô thật là một cô bé bướng bỉnh. “Một tuần nay em chưa từng tới đây.”
Bước chân cô ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi về
phía trước, không thèm để ý tới anh.
“Anh ở đây đợi em suốt một tuần.” Không nghe, không
thích nghe, nhưng là bước chân lại càng chạy càng chậm.
“Tiểu nha đầu, anh chỉ muốn hiểu thêm về em một chút,
không thể sao?” Ngữ khí của anh tràn ngập bất đắc dĩ, phảng phất giống như
không cách nào thuyết phục được cô vậy.
Cô ngừng lại, sau một lúc lâu mới nói: “Gạt người!”
Thanh âm mềm nhẹ từ miệng thốt ra: “Cả tuần nay anh đều không đến đây.”
“Anh vừa mới từ nước Anh trở về, vừa xuống máy bay
liền chạy tới đây ngay.”
Sự tức giận bởi những lời này mà biến mất, cô rốt cuộc
là làm sao vậy? Đôi vai nhỏ mảnh khảnh hơi hơi phát run, không rõ loại tâm tình
mừng như điên lại có chút buồn này là gì.
Dường như có những điều chưa biết đang chờ đợi cô phía
trước, mà những điều đó có lực sát thương rất lớn, thực đáng sợ ảnh hưởng đến
bản thân khiến cô do dự không dám tiếp cận.
Anh tiến đến gần, nắm nhẹ vai cô xoay người đối mặt
với anh, “Chúng ta đi ăn cơm, được không?” Ngữ điệu dịu dàng, còn có ánh mắt ấm
áp, bên môi lộ ra tươi cười thoạt nhìn đẹp trai mà vô hại.
“Tôi, tôi ngay đến cả tên anh cũng không biết.” Cô đối
với anh hoàn toàn không biết gì cả, trừ bỏ từng cùng anh đứng ở bờ sông làm các
việc khác nhau, cuộc sống của họ, căn bản là cho tới không có điểm giao nhau.
Nhìn quần áo của anh cùng cả người khí chất, rõ ràng là người đàn ông có sự
nghiệp thành công, mà cô chỉ là một học sinh trung học cấp ba bình thường,
khoảng cách giữa hai người quá lớn, lớn đến ngay cả Thái Bình Dương đều tự than
thở, cô thậm chí còn……
Mặc dù, cô vì anh mà tâm rối loạn thời gian dài như
vậy, nhưng cô không biết loại cảm giác này là gì, loại cảm xúc mãnh liệt cực kỳ
nguy hiểm cực kỳ không ổn định, đây là sao chứ?
Anh nở nụ cười hết sức nho nhã: “Anh chưa nói với em
sao?” Bàn tay mở ra, cầm tay bé nhỏ trắng nõn mềm mại của cô, nó ấm áp mà khô
ráo xoa dịu sự lo lắng của Hướng Phù Nhã.
“Tên của anh là Quan Thần Cực.”
Nguyên bản lái xe hướng đến nội thành nhưng bởi đề
nghị của cô nên hai người mới đi tới con đường nhỏ này, bọn họ không vào nhà
hàng cao cấp dùng cơm mà đi vào khu thương mại gần đó tìm một gian hàng nho
nhỏ.
“Tôi muốn ăn mỳ thịt bò.” Cô ngọt ngào hướng anh cười
vô tư, đa sầu đa cảm tưởng đông tưởng tây vốn không phải cá tính của Hướng Phù
Nhã. Vì một tương lai căn bản còn chưa xác định, bây giờ lo lắng còn quá sớm,
cô sẽ hưởng thụ thời gian hai người ở chung, không để ý tương lai còn chưa xảy
ra kia làm gì.
Tâm tình nhất thời trầm tĩnh lại, nụ cười của cô thoải
mái hơn, khuôn mặt đơn thuần tươi cười sáng lạn làm bàn tay anh đang giữ tay
lái hơi h