
không thể làm được.”
“Đừng nói nữa, Khiết Nhi.” Thanh âm của anh có chút ưu
thương, sự ưu thương cô chưa từng được nghe lấy một lần.
“Nếu anh có thể nhìn thẳng vào mắt em đây, có thể bình
tĩnh một chút, em nhất định sẽ làm được. Nhưng mà Delos, anh làm không được,
cho nên em cũng không thể làm được. Đêm nay em đến đây chỉ muốn hỏi anh, em còn
có thể ở bên anh được sao? Delos của em.”
(Momo: Xin lỗi bà con, tạm dừng 5 giây bạn Momo đi ói
cái đã, ói vào bàn phím thì toi =_=, bạn nà bạn không cố ý đâu, thật muốn ghi
là My Delos cho đỡ buồn nôn nhưng convert nó ghi là thế, ko dám sửa TT__TT,
thôi bà con cứ ói đi, em này sắp hết đất diễn rồi.)
“......”
“Anh còn yêu em không?”
“......”
“Anh chẳng lẽ là sợ sẽ làm tổn thương cô gái đó? Nếu…”
“Khiết Nhi, nếu em dám lôi chuyện này, anh thề, anh sẽ
không bao giờ tha thứ cho em.” Thanh âm kiên định biểu lộ ý chí quyết tâm của
bản thân.
“Được, sẽ không liên lụy đến cô ta, vậy anh hãy nói
cho em biết, anh có yêu cô ta hay không, nếu anh yêu cô ấy, em sẽ chết tâm, sẽ
không quấy rầy anh thêm nữa.”
“......”
“Được rồi, anh chỉ cần nói cho em biết, khi trước vì
sao kết hôn cùng cô ta cũng được!”
“...... Cô ấy có đứa nhỏ.”
“Nguyên lai là bởi vì cô ta có đứa nhỏ, như vậy yêu
thì sao? Delos, anh không yêu cô ta, đúng không?”
“......”
“Delos, anh không muốn trả lời, hay là…nói không thành
lời?”
“Vấn đề này, tôi cũng muốn biết.” Tiếng nói lẳng lặng
nữ tính vang lên, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra hoàn toàn. Hướng Phù Nhã đứng ở
cạnh cửa, ánh mắt mở thật to, môi mím chặt lại, trừ bỏ hơi thở có chút nhanh
hơn bình thường, biểu tình của cô vẫn bình tĩnh, câu hỏi thốt ra cũng cực kì lý
trí.
Hai người ở trong phòng đối với sự xuất hiện của cô,
phản ứng không hề giống nhau.
Sắc mặt Quan Thần Cực trong nháy mắt liền thay đổi,
gương mặt tuấn tú giờ phút này tái nhợt hẳn đi, mà vẻ đẹp tuyệt mỹ của Phỉ
Khiết Nhi giờ đong đầy nước mắt, hoa lê đái vũ*, đẹp đến muốn đòi mạng mọi
người. Thật sự kỳ quái, giờ này khắc này, trong đầu Hướng Phù Nhã thế nhưng
hiện lên bốn chữ như thế này.
(*hoa lê đái vũ: sao lại có từ này ở đây nhỉ, ta chả
thấy hợp tẹo nào =.=, tức là hoa lê tắm mình trong mưa. Xuất phát từ việc miêu
tả vẻ đẹp của Dương Quý Phi khi khóc, sau được dùng để miêu tả gương mặt của
một người con gái đẹp khi rơi lệ)
“Cực, anh mau nói cho em biết, anh yêu hay không yêu
em?” Cô phi thường bình tĩnh, phi thường tinh tường hỏi, trên thực tế, sau khi
nghe được cuộc nói chuyện trên, cô hẳn là nên khóc như điên mà chạy đi mới
đúng, như thế mới phù hợp với mấy tình tiết máu chó trên phim truyền hình cùng
những cuốn tiểu thuyết tình yêu kinh điển. Chỉ tiếc, tình trạng thân thể của cô
lúc này, động tác đòi hỏi độ khó cao nhằm thỏa mãn ánh mắt của người xem đấy
không thể thực hiện được, mà cô căn bản không muốn đi, cũng không muốn nghe lại
chuyện này thêm lần nữa, có nghi vấn thắc mắc gì, có điều gì muốn nói ra, cô
tình nguyện hỏi một lần để hiểu được toàn bộ.
“Phù Nhi.” Quan Thần Cực đứng ở bên bàn làm việc,
trong tay gắt gao nắm chặt tờ tài liệu gần như muốn xé nát nó. Đây là lần đầu
tiên từ lúc hai người quen nhau, cô nhìn thấy anh biểu lộ ra vẻ khẩn trương như
vậy, thật châm chọc, hôm nay rốt cuộc Hướng Phù Nhã cô đã nhìn được, nghe được
bao nhiêu Quan Thần Cực mà mình không quen đây?
“Anh chỉ cần trả lời em là tốt rồi, cái gì khác cũng
không cần nói.”
“......” Anh vẫn trầm mặc như cũ giống như lúc nói
chuyện Phỉ Khiết Nhi, trầm mặc chiếm đa số.
Giống như đã qua thật lâu thật lâu, ba người đang
giằng co trong thư phòng đều không hề mở miệng.
Rốt cục, Hướng Phù Nhã dùng sức nuốt một chút nước
miếng, có vài phần tối nghĩa nói: “Tốt lắm, như vậy mời anh nói rõ cho em biết,
lúc trước anh cầu hôn có phải hay không bởi vì em đã có đứa nhỏ?”
“...... Phải.”
“Tốt lắm, em hiểu rồi.” Lòng đau đến mức không còn cảm
giác, cô cố gắng mỉm cười lui về phía sau vài bước. “Để em xác thực thêm một
lần nữa, Quan Thần Cực, anh không có nỗi khổ tâm nào, cũng không hề bất đắc dĩ,
những lời vừa nói đều là thật tâm, thật lòng đúng không?”
“...... Đúng.”
Tốt lắm, cực kì tốt! Người đàn ông này, người đàn ông
cô yêu, cô gả, chồng của cô, đến hôm nay cô mới phát hiện mình căn bản không hề
hiểu biết về anh, chỉ coi như quen thân trên một phương diện nào đó mà thôi.
Anh sẽ không nói dối, người như anh khinh thường việc đấy. Sinh ra trong gia
đình giàu sang, gia thế kinh người, vẻ ngoài vĩ đại, suy nghĩ thông minh, anh
căn bản không c phải nói dối.
Cho nên anh không thương cô, cưới cô cũng chỉ bởi vì
đứa nhỏ trong bụng, không có gì hiểu lầm, không có gì cần giải thích, cực kì rõ
ràng, cũng cực kì đơn giản.
“Em nghĩ, em đã hiểu rồi.” Cô chậm rãi xoay người đi
ra bên ngoài.
Ngoài cửa, vẻ mặt Ruth cũng trở nên đau thương.
Sau đó, Hướng Phù Nhã cười cười, đi tiếp xuống dưới
lầu, cầm sữa nóng lên uống cạn sạch, sau đó trở về phòng, làm mọi việc mình vẫn
hay làm giống như chưa từng phát sinh chuyện gì hết.
Mặc dù thư phòng truyền đến những tiếng