
giữa hai vợ chồng, chị đáng lẽ không nên hỏi đến, chẳng
qua Delos là một người…bạn rất tốt của chị nên nhịn không được muốn quan tâm
sâu hơn một chút thôi.” Hướng Phù Nhã lắc lắc đầu, tỏ vẻngại.
Lúc này Ruth bưng tới một ly cà phê mùi nồng đậm đến,
đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người, một chiếc ly xinh đẹp, sạch sẽ được từ
từ cẩn thận đặt lên bàn. “Khiết nhi tiểu thư, cà phê Mocha của cô.” Đề tài này
cứ như vậy mà gián đoạn.
Buổi tối lúc chín giờ Hướng Phù Nhã đều phải uống một
ly sữa tươi, thói quen tốt này tạo thành đều là vì sự đốc thúc chăm chỉ của
Quan Thần Cực. Trước giờ đều thế, đối với chuyện của cô anh đều không qua loa,
quán triệt mọi thứ thật cẩn thận.
Nghĩ đến chuyện mới nói hôm nay cùng Khiết Nhi, Hướng
Phù Nhã định xuống lầu tự uống sữa, thuận tiện vận động gân cốt, nhất cử lưỡng
tiện. Cô cảm thấy rất có lý nên đã phân phó Ruth không cần đi xuống lầu lấy sữa
mà tự mình chậm rãi đi.
Chống thắt lưng, dưới sự nâng đỡ của Ruth, cô chậm rãi
đi xuống lầu dưới, phòng ngủ của bọn họ ở lầu hai, đi qua một thang lầu rồi đi
tiếp mấy chục mét nữa, vòng theo một đường hình cung, bước qua mười mấy cái
phòng. Khi cô một lượt đi qua hết xong, bỗng nhìn thấy một thân ảnh màu đen
xuất hiện dưới cầu thang, lóe lên rồi biến mất ngay, định thần nhìn kỹ lại, cô
không biết mình liệu có nhìn lầm hay không.
“Ruth, người mới vừa rồi......”
“Phu nhân, cô vẫn đừng nên xuống lầu, đi từ trên xuống
dưới như vậy sẽ khiến người ta dễ dàng mệt hơn.” Vẻ mặt Ruth bình thản giống
như không hề nghe thấy cô vừa mới nói gì.
Không thích hợp, phi thường không thích hợp, Hướng Phù
Nhã nhìn cô hầu một cái, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, lớp thảm xốp
dày khiến bước chân của cả hai trở nên nhẹ nhàng, càng đến gần, hành lang càng
im lặng tĩnh mịch hơn, tiếng nói chuyện trong phòng càng trở nên rõ ràng, nhất
là khi cửa phòng căn bản không hề đóng lại.
Đó là thư phòng của Quan Thần Cực. Sắp tới cuối năm,
chuyện tình ở công ty anh hết sức bộn bề, chiều nào về nhà, Jason cũng cầm theo
một đống văn kiện cho anh phê duyệt, trước kia anh không hay mang tài liệu về
nhà nhưng dạo này thật sự bận quá, nếu không phải anh muốn ăn tối cùng cô thì
sẽ không làm như thếho nên, bình thường cùng cô ăn cơm, ăn hoa quả xong, anh sẽ
ở lại thư phòng lầu hai làm việc còn cô thì trở về phòng xem tivi.
Nếu vừa rồi không phải cô hoa mắt thì thân ảnh màu đen
ban nãy đã vào trong thư phòng của Quan Thần Cực, thư phòng của anh ngay gần
cầu thang, mà bóng lưng ấy…
“Em rất nhớ anh, Delos.” Thanh âm nỉ non như tiếng thở
dài, tiếng Anh chính gốc của người Luân Đôn nghe qua quen thuộc đến mức khiến
người khác đều phải động lòng.
“Phu......” Một ánh mắt nghiêm khắc khiến Ruth vội
vàng ngậm miệng lại.
“Anh có nhớ em không?”
Sau một lúc lâu, thư phòng không có tiếng động nào
nữa. Ngọn đèn sáng ngời chói mắt từ bên trong chiếu qua cánh cửa, Hướng Phù Nhà
lẳng lặng đứng một bên, sắc mặt trắng bệch, tim đập như sấm.
“Em thật không ngờ, anh sẽ làm như vậy để trả thù em.”
Giọng nói nữ tính nhuốm vẻ đau thương, mặc dù có chút cao nhưng vẫn khiến người
ta thương xót. “Tình tình của anh vẫn luôn cường ngạnh như vậy, cho dù là em,
cho dù là em, anh cũng không chịu nhận thua.” Ngữ khí rất bi thương, thực sự
rất bi thương.
“Nhưng mà lần này, anh đã làm em tổn thương. Em chịu
không nổi, em nhận thua, được chứ? Em thực sự nhận thua rồi.”
“Em chịu không nổi, anh rõ ràng là của em, của một
mình em, vì sao lại trở thành như vậy? Người anh yêu không phải là em sao? Tại
sao lại như thế chứ?”
“Khiết Nhi.” Rốt cục có tiếng nói khác vang lên, trầm
thấp khàn khàn giống như mở miệng là một chuyện hết sức khó khăn.
Thanh âm như thế, Hướng Phù Nhã đã từng nghe qua,
chính là ngày đó, cái ngày đầu tiên cô nhìn thấy Phỉ Khiết Nhi. Tay cô nắm chặt
thành quyền, nghĩ đến mâm sushi mình tỉ mỉ làm nên cuối cùng rơi vào quên lãng,
trong lòng đau đớn vô cùng, cô cảm giác có chuyện sắp xảy ra, một cảm giác hết
sức đáng sợ.
Cô hẳn là nên đi thôi, bước thêm vài bước nữaà có thể
xuống lầu, như vậy tất cả mọi thứ đều sẽ trở về bộ dáng ban đầu của nó. Cô vẫn
là vợ của Quan Thần Cực, anh vẫn là người chồng dịu dàng bá đạo như xưa, tất cả
đều như chưa từng thay đổi, nhưng chân của cô không nghe lời, không hề động
đậy.
“Delos, anh mau nói cho em biết, vì sao anh lại muốn
kết hôn?” Tiếng khóc nức nở nghe qua đã tan nát cõi lòng. “Anh có biết không,
khi em nghe được tin tức này thương tâm biết bao nhau? Thậm chí ngay cả dũng
khí sống sót cũng không còn nữa.”
“Nửa năm, suốt nửa năm, em vẫn sống ở nước Pháp, không
dám trở về, em cố gắng lâu như vậy, vất vả lâu như vậy mới dám tới gặp anh. Bởi
vì em đã đáp ứng anh, ngày đầu năm mới đều sẽ cùng anh trải qua. Cho dù năm
nay, anh đã chẳng còn là anh như ngày trước, em vẫn sẽ tuân thủ ước định của
hai người mà trở về.”
“Em luôn nói với mình, nếu anh sống rất tốt, em sẽ
chấp nhận chỉ đứng một bên làm bạn bè của anh, yên lặng nhìn anh, chúc phúc cho
anh là được rồi, nhưng không được, em