
diễm của sushi Nhật được đặt cân xứng
trên bàn ăn giống như một tác phẩm nghệ thuật bình thường vậy.
Cô cởi bao tay mỏng manh ra, nhìn thành quả của mình,
khẽ vỗ vễ thắt lưng có chỗ đau nhức, nở một nụ cười thật ngọt ngào, ngay cả đứa
nhỏ trong bụng cũng cảm thấy mẹ mình đang vui vẻ liền huy động nắm đấm nhỏ đến
tác oai tác quái.
“Cục cưng, con cũng muốn ăn sao?” Nhẹ vỗ về những điểm
nhỏ đang lồi lên trên bụng mình, cô cười “Không được bướng bỉnh nha, đây là
dành cho ba thưởng thức, không biết anh ấy có thích hay không nữa.” Trên gương
mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, đã lâu rồi cô không làm sushi nên tay nghề
liệu có tụt giảm đi không nhỉ?
Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ ô tô, cô liền đi
tới vài bước, đẩy cửa sổ nhỏ ra, khi nhìn thấy hai chữ M (*) quen thuộc trên
mui xe liền biết đó chính là chiếc xe Quan Thần Cực thích đi nhất, anh đã trở
về rồi.
(*Momo: Xe ô tô có logo hai chữ M trên mui chắc là
loại xe thuộc dòng Maybach, giá thị trường khi đưa vào Việt Nam, nộp thuế, gắn
biển số thì khoảng 2 triệu USD @_@, nghe bảo ở Việt Nam hiện có 10 chiếc
TT__TT)
Giờ cũng đã sắp tối, gió lạnh thổi ngược về bí ẩn mang
theo hơi lạnh, chân trời mây đen ngùn ngụt đổ tới, có lẽ sắp tới sẽ có một cơn
mưa to đây.
Đóng kín cửa sổ cho tốt, bưng lên những món ăn đã làm
vất vả hai tiếng đồng h, Hướng Phù Nhã vui vẻ bước đến phòng khách, muốn cho
anh một sự kinh ngạc.
Cánh cửa nặng trịch được đẩy ra, Quan Thần Cực đi đến,
bộ âu phục màu đen càng làm tôn lên dáng người cao ngất tiêu sái, bất phàm, mỗi
bước đi đều ẩn hiện sự tao nhã, tuấn tú trời sinh. Đôi mày xinh đẹp mang theo
tia sáng lạnh lùng, nhưng mà cô biết, chỉ cần đối mặt với mình, anh sẽ trở
thành một người chồng dịu dàng, săn sóc nhất trên đời này.
Đôi khi không thể không thừa nhận, huyết thống quý tộc
ở một trình độ nào đó mà nói, quả thực là trời sinh. Ví dụ người đàn ông như
Quan Thần Cực vậy, dù đứng ở đâu cũng có thể hấp dẫn lực chú ý của mọi
người.
Cô cảm thấy có chút nhuyễn chân, thật sự là bi thảm,
bọn họ đã kết hôn gần năm tháng nhưng lúc nhìn đến người chồng anh tuấn của
mình, cô thế mà vẫn cảm thấy khó thở, ác ma này trời sinh chính là đến làm vận
kiếp của phụ nữ mà.
Anh nhìn thấy cô đang đứng ở trước cửa nhà ăn, một
thân váy nhung dài thuần trắng, đi chiếc dép bông con thỏ thật dày, trên mặt
mang theo nụ cười ngọt ngào vừa hồn nhiên vừa đáng yêu, bởi vì mang thai nên
đầu tóc của cô đều bị cắt hết chỉ còn để lại một mái tóc ngắn ngủn như trẻ con.
Trải qua một ngày công tác mệt mỏi, về đến nhà có ngọn
đèn ấm áp, vợ con ngọt ngào, ánh mắt anh âu yếm lướt qua cái bụng tròn thật lớn
của cô, con của bọn họ được một người mẹ như vậy sinh ra, anh còn cầu thêm điều
gì khác nữa chứ?
Hàng mi nhiễm đầy nhu tình, ánh mắt cùng ý cười trong
mắt bà xã chạm tới nhau rốt cuộc tách không ra được, anh nhấc chân, chuẩn bị đi
tới chỗ vợ của mình.
Một luồng sáng chói mắt quét đến cùng với tiếng động
cơ ô tô vang lên đánh vỡ cái nhìn triền miên chăm chú của hai người trong lúc
đó.
Quan Thần Cực cau mày, đối với sự thất trách của bảo
vệ hết sức bất mãn, dám tùy tiện cho người tiến vào toà thành, mà anh cũng
không biết là kẻ nào sẽ đến thăm vào lúc này.
“Cực, là ai đến vậy?” Hướng Phù Nhã chậm rãi đi đến
bên người anh, nhìn vẻ mặt quái dị kia liền lo lắng hỏi.
Anh không trả lời cô mà chỉ gắt gao nhìn chằm chằm
chiếc xe đang đi tới càng lúc càng gần kia, rốt cục dừng lại ngay trước mặt bọn
họ.
Cửa xe mở ra, thứ đầu tiên Hướng Phù Nhã nhìn thấy
chính là một đôi chân thon dài xinh đẹp không thể tin được, đôi giày cao gót
màu vàng sáng bóng, từng bước đi khiến cô liên tưởng đến một thiên sứ tuyệt
diễm vừa mới giáng trần, thật sự, đó chính là một thiên sứ mắt xanh tóc
vàng.
Mái tóc quăn vàng như ánh trăng nhu hòa lại được cuồng
dã thả tung trên vai, ánh mắt xanh thẳm như bầu trời vừa được gột rửa sạch sẽ,
nhìn thấu lòng người, một đôi môi so với cánh hồng càng tiên diễm hơn, đường
cong hoàn mỹ hơi hơi nhếch lên đã đủ quyến rũ đến cực đỉnh.
Dáng người nóng bỏng khóa chặt trong chiếc váy ngắn
màu đen đứng trước cửa một chiếc ô tô đỏ tươi nhìn giống như một model quảng
cáo đầy ma lực không lời nào diễn tả nổi, chỉ có thể thốt lên là dụ người tình
nguyện thần phục dưới chân cô mà thôi.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Hướng Phù Nhã nhìn
một người phụ nữ đến ngây ngốc, cô rốt cục cũng hiểu vì sao người mẫu thế giới
lại hầu hết là người phương Tây, trừ bỏ bởi vì dáng người cao ráo ra, kỳ thật
quan trọng nhất chính là ngũ quan.
Giống như cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mắt này
vậy, ngũ quan khắc sâu, chỉ cần liếc qua một cái thôi đã đủ hấp dẫn ánh mắt của
bao người, nhất là khi cô gái hoàn mỹ ấy còn đang cười duyên dáng với mình.
Có một câu nói của người phương Đông rất thích hợp
dùng vào lúc này, đó chính là nụ cười khuynh quốc.
“Delos.” Mỹ nữ yêu kiều gọi, cô nói tiếng Anh
tiêu chuẩn của người Luân Đôn, mang theo phong thái quý tộc, thanh âm mềm mại
đến tận xương tủy.
Khi cô gái ấy chậm rãi đi tớ