
n nghiệp
của ông chủ.” Ruth phủ thêm cho cô một cái áo choàng, tòa thành rất cao, gió
rất mạnh nên không thể không cẩn thận được. “Mỗi một đời con cháu của Quan gia
đều được xuất thế ở nơi này.”
“Cô nói nơi này…” Bàn tay nhỏ bé của Hướng Phù Nhã bất
chợt vung lên trong không trung. “Là của Quan Thần Cực?!” Trời ạ, đây là cả một
thị trấn nha, nhà cửa san sát nối nhau như thế, còn có cả toà thành lớn nhường
này mà còn bị gọi là thành nhỏ, ai tin nổi chứ? Quan Thần Cực còn dọa cô như
vậy nữa thì cô thực sự sẽ chạy trốn mất thôi.
“Đúng vậy, từ rất lâu trước đây, nơi này đã là sản
nghiệp của Quan gia rồi, cư dân của thị trấn trên ước chừng 70% đều làm ở trong
các công ty, xí nghiệp trực thuộc Quan thị.” Nhà của Ruth cũng không là ngoại
lệ, Quan gia nuôi sống hàng vạn cư dân trong thị trấn nhỏ này, là vị anh hùng
của tất cả mọi người. Suốt vài thập niên gần đây, tham quan du lịch của thị
trấn phát triển vô cùng tốt, du khách tới thăm nối đuôi nhau không dứt, hấp dẫn
nhất đối với bọn họ chính là những cổ vật xa xưa của dòng họ Quan gia, đáng
tiếc không ai có được cơ hội tiến vào nhìn tận mắt cả.
“Tôi nhớ Quan Thần Cực hình như vẫn còn ông bà thì
phải!” Hướng Phù Nhã vội vàng nói lảng sang chuyện khác, nếu còn nghe thêm nữa,
cô sợ mình sẽ nhịn không được mà lập tức mua vé máy bay chạy về Đài Loan mất
thôi
“Lão gia cùng lão phu nhân ở nơi khác, họ thích khí
hậu ở đó hơn, bất quá cô cùng cậu chủ cử hành hôn lễ thì hai người sẽ trở về
ngay.”
Được rồi, tài phú của Quan gia quả nhiên dọa người,
bất quá nhân khẩu lại đơn giản, không phức tạp cho lắm. Hướng Phù Nhã tự an ủi
chính mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Những ngày kế tiếp, mặc dù Quan Thần Cực cố gắng để
cho cô nghỉ ngơi nhưng cũng có những chuyện Hướng Phù Nhã phải đích thân làm,
ví dụ như thử áo cưới chẳng hạn. Nhìn bộ lễ phục trắng muốt được vận chuyển tới
từ Paris kia, cô lại một lần nữa trợn mắt há hốc mồm.
“Phu nhân, bây giờ cô có thể mặc thử xem để có vừa lòng
không để tôi còn biết đường sửa chữa.” Nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng đến gần,
vẻ mặt hòa ái tươi cười, cung kính nhìn cô, bàn tay mảnh khảnh bận rộn sửa sang
lại tà váy bên dưới. Ông ta may mắn vì được là người thiết kế áo cưới cho nữ
chủ nhân tương lai của Quan gia, đây quả thực chính là vinh dự lớn lao, bộ áo
cưới này cũng là tâm huyết bao ngày ông lao tâm khổ tứ, từng thước vải, từng
mũi kim cũng đều được ông tự tay cắt may, thêu dệt mà tạo thành.
Hướng Phù Nhã có chút nín thở nhìn bộ lễ phục xa hoa
kia, được rồi, cái áo cưới này chắc chắn sang quý đến độ cô không dám hỏi giá
nữa, nghe đâu mỗi một tấc ren ở mặt trên của váy kia đều do nhà thiết kế tự
mình khâu lên, mỗi một viên trân châu sáng bóng được đính vào cũng đều do ông
ta chọn lựa kĩ càng trước đó.
Cô thừa nhận, tiền tài đi đôi với địa vị, đôi khi cũng
không đại biểu là tục khí, nhìn bộ quần áo cao quý thanh lịch trước mắt, hoa lệ
còn mang theo nét thanh thuần khó tả, quả thật cô rất thích nó.
Hướng Phù Nhã mặc lễ phục chậm rãi đi ra khỏi phòng
thay đồ, nhìn nét mặt sợ hãi kinh ngạc của mấy người đi theo, cô lại một lần
nữa thừa nhận, quả nhiên có nhiều tiền cũng không phải là một chuyện quá ư sai
trái.
Chiếc váy được thiết kế ngang vai, sau lưng là một
chiếc nơ dài tinh xảo, bên vai trái cũng có một cái nơ con bướm điệu đà, mang
theo chút thanh xuân nghịch ngợm. Lớp ren trắng muốt tinh tế được tạo thành
từng đóa, từng đóa quốc hoa của nước Anh [1'> đnhau
nở rộ trước ngực áo, tôn lên đường cong nõn nà của bộ ngực, bên
hông còn thêm một chiếc thắt lưng che khuất cái bụng bầu bốn tháng, lại làm lộ
ra cả vùng lưng xinh đẹp; tà váy rất dài, thiết kế cũng rất công phu chi tiết
mà không chút thô tục, lại mang theo vài phần thành thục, tao nhã, nữ tính.
Nhìn xem Hướng Phù Nhã cô, một nữ sinh mới chỉ mười
tám tuổi, còn chưa bước chân vào giảng đường đại học đã mặc lên người bộ áo
cưới cao sang như thế, quả thực hệt như những thiên kim tiểu thư bình thường,
khí chất bất phàm.
“Phu nhân, người thật sự là cực kỳ xinh đẹp.” Ruth kéo
kéo làn váy dài chấm đất dưới chân cô, sợ hãi nói.
Ngay cả nhà thiết kế Craig cũng kích động cầm lấy bàn
tay đang mang chiếc bao màu trắng của cô, dùng thứ tiếng Trung không mấy lưu
loát than lên: “Phu nhân, người quả thực đã mang đến sinh mệnh cho quần áo của
tôi!” Khóe mắt mang lệ, cô gái phương Đông này quả thật là đẹp như một đóa sen
mới nở rộ, nếu cô ấy không phải là vợ sắp cưới của tổng tài Quan thị, ông thật
sự rất muốn mời cô trở thành người mẫu cho nhãn hiệu thời trang của mình.
“Cái áo cưới này có phải quá mức long trọng không?” Bị
mọi người nhìn quá chăm chú khiến Hướng Phù Nhã ngượng ngùng, khuôn mặt ửng
hồng, cúi gằm đầu xuống, chuyên chú cởi bao tay.
“Không long trọng, không long trọng, phu nhân nghĩ thử
xem, ngay cả nữ hoàng bệ hạ [2'> cũng
đến để tham dự hôn lễ, người trang điểm như vậy quả thực là không thể tốt hơn
được nữa rồi.” Cái gì?
Nữ hoàng? Bao tay trắng noãn giống như đóa hoa hồng
trắng rơi xuống mặt đất, ai mau nói cho cô