
vào miệng của vợ mình.
Trong tay cô đang nắm chiếc điều khiển từ xa của cái
TV LCD trước mặt, trên đó đang chiếu phim lúc tám giờ ở Đài Loan. Có thể ở tận
Scotland xa xôi xem được những chương trình của Đài Loan như thế này, dụng tâm
chăm sóc của anh quả thực chu đáo hết mức, cô thật sự rất cảm động.
Thỉnh thoảng cô vươn tay đưa miếng dưa mật qua cho anh
cắn một ngụm, miễn cho anh chỉ chăm chăm bón cho mình mà quên mất bản thân, từ
lúc mang thai đến giờ, thân thể của cô trên cơ bản không thay đổi nhiều lắm,
trừ bỏ cái bụng cứ phình lên theo tốc độ kinh người mà thôi. Khẩu vị cũng tốt
hơn, một ngày ba bữa dưới tay nghề của đầu bếp Trung Hoa danh tiếng, cô ăn hết
sức ng miệng, điểm tâm buổi sáng cùng trà chiều và ăn khuya mỗi ngày, thứ gì cô
cũng không thiếu.
Đương nhiên, không thể không kể đến công của má Điền
đã được Quan Thần Cực cất công mang đến từ Đài Loan, canh bổ thai cùng thuốc
uống lúc nào cũng đầy đủ, không hề gián đoạn. May là hiện giờ cô đã hết nghén
rồi, bằng không nhất định mỗi ngày trôi qua sẽ thật thống khổ cho xem.
Ăn ăn rồi lại ăn, thời gian qua đi, cô bi thảm phát
hiện mình thế nhưng đã béo lên tới tận mười lăm ký. Đây là một con số đáng sợ
cỡ nào cơ chứ. Nháy mắt lúc nhìn thấy cân nặng của mình, cô liền ngây người,
ngơ ngẩn đứng yên không động đậy trên bàn cân mãi đến lúc anh ôm cô xuống dưới,
kéo vào trong ngực dịu dàng dỗ dành: “Bảo bối, em béo lên nhìn trông mới xinh
đẹp, bây giờ anh chỉ cần nhìn một cái đã thấy yêu rồi.” Bàn tay to dài vuốt ve
gương mặt có chút phúng phính hồng nộn, cảm xúc mềm mại thật sự khiến anh yêu
thích không thôi.
Được rồi, được rồi, nếu anh đã thích ôm bà béo, còn
đứa nhỏ trong bụng lại tiêu hóa tốt như vậy thì cô cũng chả khách khi làm gì,
cứ việc thoải mái ăn đến no là được.
Ví dụ như bây giờ, cô đã ăn hết hai quả táo vừa to vừa
ngọt, một quả dưa mật tròn xoe, cả một chùm nhãn mọng nước nữa, vị giác cùng
thị giác đều song song thỏa mãn làm cho toàn thân thư thái vô cùng.
Chẳng qua là, cái người đàn ông đang bón hoa quả cho
cô kia vẫn cứ giữ nguyên ngón tay trong miệng cô, thậm chí còn…
“Ông xã, em không thích ăn ngón tay…” Cô lôi ngón tay
đang đùa giỡn trong miệng mình ra.
“Bảo bối, em đã ăn no chưa?” Anh tiến sát lại gần, bàn
tay nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cô.
“Ừm, không sai biệt lắm.” Cô gắt gao nhìn chằm chằm
màn hình tivi, người kia đang mắng một kẻ cứ cười hề hề không ngừng, tiết mục
thú vị như vậy được xem ở nơi xa cách quê hương khiến mọi cảm giác với không
khí ái muội lúc ăn tối của cô đều biến mất không còn chút nào.
“Chúng ta trở về phòng được không?
“Không cần, em muốn xem tivi.” Buổi chiều cô ngủ đến
tận bốn giờ mới rời giường, bây giờ còn chưa đến chín giờ, cô làm sao mà ngủ
được, hơn nữa bộ phim truyền hình này cô mỗi ngày đều xem hết mới thôi nha.
“Trở về phòng lại xem tiếp?”
“Không cần.” Lười động.
“Tiểu nha đầu, em đang cố ý phải không?” Thanh âm cắn
răng từ trên đỉnh đầu truyền đến, sau đó cô bị một cánh tay rắn chắc hữu lực ôm
lấy đứng lên.
“A, anh làm gì vậy?” Anh cứ thế bế cô mà đi, đang muốn
hù chết vợ mình đấy à? “Sớm như thế đã về phòng để làm gì?” Cô bất mãn chụp lấy
cánh tay anh, thật là bá đạo quá mức!
“Làm tình!” Ngắn gọn, sạch sẽ, đơn giản, rõ ràng.
Làm...... Làm...... Anh còn có thể lớn mật thêm đến
mức nào được nữa? Trong phòng khách vẫn còn vài người hầu đang thu dọn mọi thứ,
cô thậm chí còn nhìn thấy họ che miệng cười trộm đứng ở một bên, thật sự là
muốn giết người mà!
Lúc này, Hướng Phù Nhã không ầm ỹ nữa, khuôn mặt xấu
hổ đến đỏ bừng, rốt cục cũng nhớ tới mục đích mà chồng mình mới năm giờ đã hăm
hở chạy về nhà.
Một cước đá tung cửa phòng ở tầng ba của hai người,
không chút chần chờ, anh trực tiếp ôm cô đến cái giường lớn bên trọng, nhẹ
nhàng đặt xuống.
Mặt cô ửng hồng, ánh mắt mềm mại đáng yêu, đối với ái
tình triền miên nơi khuê phòng đã lâu không đụng tới, bản thân cũng có chút
mong chờ.
Khí trời đầu thu se lạnh, cô mặc một chiếc váy dài
dành cho phụ nữ có thai, bên trên có những bông hoa nhỏ điểm xuyết nhẹ nhàng,
vải nhung ấm áp bảo hộ da thịt không bị khí lạnh xâm nhập vào khiến cho cô có
loại hơi thở trong trẻo dịu dàng, mười phần thơm ngát lại có chút hương vị của
người thành thục hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của người đàn ông
Quan Thần Cực cởi bỏ từng cái từng cái nút áo trên váy
của cô, đang muốn cởi bỏ nó ra hoàn toàn thì bỗng nhiên bị cô giữ chặt tay lại,
gương mặt đỏ bừng càng lúc càng hồng hơn. “Em…em bây giờ rất béo, xấu lắm!”
Bụng của cô trở nên thật lớn, thân mình cũng càng thêm
mượt mà, mỗi ngày khi tắm, nhìn cơ thể càng lúc càng nặng lên của mình, cô luôn
cảm thấy rất tự ti. Đã có một thời gian dài không cùng anh chung phòng nữa,
trước đó trừ bỏ vì muốn trừng phạt kẻ gian dối này, còn bởi vì cô không tự tin
về bản thân nữa.
Anh nở nụ cười, cười đến dịu dàng, thâm tình. “Bảo
bối, em làm sao có thể cảm thấy một người phụ nữ mang thai con của anh, thân
thể biến đổi chỉ vì muốn ăn cho con mau khỏe là thật xấu được!” Cúi đầu, anh
hôn lê