
hù Nhã nhìn sắc trời bên ngoài, ánh mặt trời
vẫn còn rất chói chang, xem ra đã đến lúc giữa trưa rồi. “Tôi đi nhà ăn vậy!”
Ngủ lâu quá nên xương cốt đều mau cứng đơ lại, cô không muốn lại ru rú trong
phòng nữa.
Dưới sự dẫn đường của Ruth, hai người đi qua mười mấy
căn phòng, lại xuyên qua một cái cầu thang thật dài rồi mới đến nhà ăn nhỏ ở
lầu một. Nói là nhà ăn nhỏ kì thật cũng phải rộng tới hai mươi mét vuông, chính
giữa là một bàn ăn hình chữ nhật, mặt bàn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trên
đó còn có một bình hoa hồng trắng tỏa hương thơm thoang thoảng xung quanh.
Cá trích sốt cà chua, tôm chiên tẩm vừng, canh bí đỏ
thịt bò, rau chân vịt xào tỏi, những món ăn đơn giản mà phong phú đủ kiểu lần
lượt được bày lên, Hương Phù Nhã vừa ăn vừa hớn hở cười vui vẻ, tất cả những
cảm giác khó chịu lúc còn trên máy bay đều bay đi mất sạch.
Cắn một miếng trên quả táo vừa được rửa sạch, cô ngồi
trên sopha thích thú vô cùng, Ruth dịu dàng cầm điện thoại đưa đến gần. “Phu
nhân, là cậu chủ.” Cô liền cầm lấy.
“Bảo bối, tỉnh rồi à?”
“Ừ…m” Miệng nhỏ đầy táo khiến tiếng đáp lại của cô mơ
hồ không rõ.
“Lại đang ăn cái gì rồi?” Anh cười khẽ, có tiếng nói
chuyện rì rầm, tiếng lật giấy hỗn loạn truyền tới.
“Quả táo, rất ngọt.” Nuốt xuống một miếng táo nữa, cô
vui vẻ nói, hoa quả ở Scotland quả nhiên ăn cực kì ngon. Ngay cả quả táo cũng
tuyệt như vậy, vừa giòn, vừa ngọt, vị cũng hoàn toàn khác với bình thường.
“Vật nhỏ này…” Anh thở dài bất đắc dĩ. “Có nhớ anh hay
không?”
Thực tế thì, từ lúc tỉnh lại đến giờ, cô bận đến độ
không có thời gian nghĩ ngợi lung tung luôn. Hướng Phù Nhã thè lười, ngọt ngào
làm nũng. “Chừng nào thì anh mới có thể trở về, người ta một mình ở nhà rất
nhàm chán.”
Quan Thần Cực bị thanh âm yêu kiều mềm mại này của cô
làm cho suýt chút nữa xúc động muốn ném hết đống văn kiện giấy tờ này đi, trực
tiếp chạy về nhà ôm lấy tiểu bảo bối của mình, đáng tiếc là không được. “Tối
nay anh mới có thể trở về, em đã quên rồi sao, chúng ta cần kết hôn ngay nên
anh cần phải sắp xếp ngày nghỉ, giờ là lúc phải liều mạng làm cho kịp việc đã,
dạo trước ở Đài Loạn đã chậm không ít dự án rồi, phải đem bổ sung trước.”
“Thế thì chẳng phải anh sẽ rất vất vả sao?” Cô đau
lòng nó
“Tổng tài, cầu xin ngài mà, đã quá thời gian họp 20
phút rồi, anh có thể ngừng buồn nôn như thế đi nữa được không?” Từ bên kia điện
thoại truyền tới tiếng kêu rên rỉ ai oán của Jason.
“Anh cứ làm việc đi, em sẽ chờ anh về.” Cô vội vàng
nói, nhất định phải làm một người vợ biết chăm sóc chồng mới được, không thể
lúc nào cũng quấn quít lấy anh, cần thông cảm cho công việc bề bộn của chồng
nữa chứ.
“Cậu đang ngại vì thời gian làm việc quá ít đúng
không?” Quan Thần Cực vì kẻ tự cho mình là lá gan lớn dám đánh gãy điện thoại
của anh kia vô cùng bất mãn.
“Không cần để ý đến hắn, bảo bối.”
“Không đâu.” Cô dịu dàng trấn an: “Anh đi làm việc sớm
một chút đi, như vậy mới có thể về nhà nhanh hơn, em chờ anh mà.”
“Được rồi.” Anh có chút mất hứng nói nốt, rồi không
quên cẩn thận dặn dò: “Nếu ở nhà quá nhàm chán thì hãy bảo Ruth cùng em đi dạo
trong hoa viên một chút, hoặc là tới phòng nghe nhìn xem chiếu phim đi cũng
được.”
“Em biết rồi mà, anh thật quá dông dài--” Cô bật cười
kháng nghị, cuối cùng, dưới sự dặn dò liên miên không ngừng nghỉ của anh, dứt
khoát cúp điện thoại.
Sắc Vi sơn trang là nơi kỷ niệm mang tên nữ bá tước đệ
nhất, tên đầy đủ của bà là Cát Sắc Vi, nghe nói bà vô cùng xinh đẹp, mê người,
hấp dẫn được vị quý tộc Đông phương rồi cùng nhau nên duyên vợ chồng, câu
chuyện tình yêu xa xưa của họ đã sớm trở thành truyền kỳ nơi đây, không ai
không biết.
Tòa sơn trang này đã trải qua hơn bốn trăm năm mà vẫn
giữ được những đường nét cổ xưa quí phái, có thể thấy nó được bảo trì rất khá,
mọi người cũng hết sức quan tâm chú trọng đến việc đó. Giống như những tòa
thành khác ở Scotland, Sắc Vi sơn trang cũng được xây dựng từ những tảng đá lớn
vô cùng công phu, rườm rà, có một con sông sạch sẽ, rộng rãi uốn lượn xung
quanh để bảo vệ bên trọng, Hướng Phù Nhã khẽ vén váy nhẹ nhàng bước lên những
bức tường thành thật dày, khung cảnh lập tức thu vào mắt khiến cô hoàn toàn bị
th
Đất đai ở đây rộng rãi vô cùng, khắp
nơi đều là những mặt cỏ xanh biếc, rừng cây tươi mát bạt ngàn, còn có cả những
bông hoa điểm xuyết bên trên, một cái rồi lại một cái biệt thự nho nhỏ hai tầng
nối tiếp nhau trải rộng trên cỏ, cách tòa thành một đoạn không xa, vừa vặn có
thể bao vây xung quanh nó.
Nếu không phải đằng xa kia là một con đường quốc lộ, ô
tô chạy bon bon không ngừng, cô thực sự đã nghĩ mình có phải trở về kinh đô
Scotland thời kì trung đại rồi hay không, nơi này quả thật đẹp như một bức
tranh trung cổ vậy.
Edinburgh không hổ là kinh đô của Scotland, thành cổ
du lịch được chào đón nhất châu Âu, nơi này bất kì cảnh đẹp nào cũng rực rỡ như
trong tranh, mang theo phong tình đặc hữu của Scotland làm cho người ta một khi
đã nhìn đều luyến tiếc phải dời mắt.
“Nơi này chỉ là một trấn nhỏ tư nhân, thuộc sả